Chương 91: Chuyện phiếm-Mio, Nấu ăn và Anh hùng (phần 3) "Ara, cô tới rồi à" Tại một phân xưởng nằm bên trong quầy hàng, một giọng nói quen thuộc cất lên. Hibiki và những người khác nhận ra rằng họ đã đến đích của mình. Họ đang ở tại Tsige, cũng là nơi cho thấy sự phát triển thịnh vượng nhất ở tại vùng sâu vùng xa này, và hơn nữa, Thương đoàn Rembrandt, cũng đang theo đà và làm ăn phát đạt cùng với nó. Họ đang ở góc phố đằng kia. Một người bán nhân với nước da sạm màu cười mỉm với họ từ quầy hàng và đón tiếp họ. Đây là chi nhánh của Thương đoàn Kuzunoha tại Tsige này. Thương đoàn này đã đạt được một lượng lớn những khách hàng ổn định và đối với những mạo hiểm giả thì đây là cửa hàng mà họ rất ngưỡng mộ. Nơi đây dùng những nguyên liệu tuyệt vời nhất và ở trong thị trấn này thì đây là nơi có những trang bị với chất lượng tốt nhất. Hơn nữa, nếu người ta có đủ tiền thì họ thậm chí còn nhận đơn cải tiến hoặc tạo ra các vũ khí nguyên bản nữa. Đối với những trang bị mà chắc chắn sẽ tồn tại trong thời gian dài thì không chỉ mạo hiểm giả mà những người hành nghề ở những nơi mà họ sẽ chiến đấu, đánh giá nơi này rất cao. Kể cả vậy, một số lượng lớn các thương nhân đang xếp hàng tại góc phố để mua dược phẩm. Dược phẩm của Thương Đoàn Kuzunoha rất nổi tiếng vì có hiệu quả hơn nhiều so với những loại ma dược nghiệp dư và doanh thu của họ thì ngày càng tăng. Không hề nghi ngờ gì nữa, họ đang làm ăn phát đạt như một thương đoàn thực thụ. Hiện tại thì đơn đặt hàng áo giáp đang tạm ngưng, nên ở chỗ đặt áo giáp thì không có ai cả. Thế nhưng, có một số người hân tộc trông giống như mạo hiểm giả đứng đấy để quan sát tình hình từ xa, nên có vài người đang mong chờ rằng việc nhận đặt hàng sẽ bắt đầu lần nữa. Hibiki và đồng đội của cô được chuyển tới nhà trọ tại Tsige nhờ có Mio trong khi họ còn đang bất tỉnh. Mio đưa chỉ dẫn chi tiết cho bà chủ nhà trọ và rời khỏi đó. Nhóm Hibiki nghe tình hình từ bà chủ nhà ( dù nhiều phần đã được thay đổi) và dành thời gian của họ cho Bredda, người đã bị thương nặng, để sống vài ngày ở đó. Và thế là, hôm nay. Bởi vì bây giờ Bredda đã có thể đi đứng như bình thường trở lại, họ một lần nữa tụ hợp lại và hướng đến chi nhánh của Thương Đoàn Kuzunoha, nơi họ được bảo là họ có thể tới để gặp Mio. Nhóm của Hibiki không hề hay biết về những ánh nhìn tò mò và GATO đang bắn trực tiếp về phía họ. Đó là vì người ta đang ghen tị với việc họ có quan hệ với Mio, nhưng nhóm Hibiki đâu có biết gì về Thương Đoàn Kuzunoha và địa vị của Mio trong thị trấn này đâu, nên chẳng lạ gì khi họ không để ý đến điều đó. Khi nhân viên Lâm Quỷ tộc nói "Xin lỗi vì đã làm mọi người phải chờ", một cô gái tóc đen họ đã gặp vài ngày trước liền xuất hiện. "Tên hiệp sĩ đó, có vẻ như anh ta đã hồi phục rồi-desu ne. Thật tốt khi không có gì nghiêm trọng." (Mio) "Yeah...Lần đó, cô đã thật sự giúp chúng tôi rồi. Từ những gì tôi nghe được thì cô thậm chí còn giúp một tay chữa trị nữa. Chúng tôi xin tạ ơn cô" (Bredda) Bản thân Bredda bước lên phía trước và đa tạ Mio. Mio liếc nhìn anh ta và sớm chuyển ánh mắt sang Hibiki. "Tôi không phiền đâu-desu wa. Tôi đã quen với việc hộ tống rồi mà. Và Hibiki này, có vẻ như đồng đội của cô đang ở tình trạng tốt rồi đấy, nhưng liệu cô có thời gian không?" (Mio) "Vâng. Tôi nghe từ bà chủ rằng cô có việc với tôi thì phải. Vậy uhm...Có phải là về trận đấu với con mamono phải không?" (Hibiki) Biểu cảm của Hibiki tối sầm lại. Biểu hiện cái vẻ ngoài thảm thương ấy và lại bị mắng rằng cô thật đáng thất vọng, đã trở thành một cảm giác khó chịu trong lòng cô. Với cô gái, chưa hề có lần nào trong quá khứ mà cô đã làm ai đó thất vọng và chưa hề có lần nào mà cô phải đối mặt với điểm yếu của mình cả. Cùng với trận chiến với tên quỷ tướng đã làm cho cô nghi ngờ sức mạnh của mình, cô gái, một nữ anh hùng, chưa thể nào nuốt trôi cái cảm giác này bên trong cô được. "Trận đấu? Ah, tôi không có phiền về vụ đó đâu. Tôi chỉ nói thế này thôi, vì một vài lí do, tôi đã quen bảo vệ cho những người như cô rồi. Cứ nghĩ việc đó là sự may mắn đi desu-wa" (Mio) Nhưng mà, lời Mio nói lại hoàn toàn phủ định luồng suy nghĩ của Hibiki. Từ góc nhìn của Mio, con đường về đến Tsige đã trở thành việc bảo vệ lũ hân tộc, thế thôi. (Trans: chụy éo care :v) "Chúng tôi đã may mắn à...?" (Hibiki) "Yeah, nhờ vậy mà mấy người đâu có chết đâu. Hơn nữa, tôi không phải là đồng đội hay sư phụ của mấy người, nên tại sao tôi phải chấm điểm trận đấu của mấy người và mắng các người chứ?" Lời của Mio ngầm bảo rằng cô không hề quan tâm đến sự sống chết của nhóm Hibiki. Những lời ấy như đâm vào lòng nhóm của Hibiki vậy. "Là vậy thì...tại sao cô lại cứu chúng tôi?"(Hibiki) "Tôi cũng có nói chuyện này với bà chủ mà, nhưng Hibiki à, đó là vì tôi có chút việc với cô mà desu. Tôi vẫn chưa hỏi cô cách làm Dashi từ hải sản và cá khô cơ mà" (Mio) "D-Dashi á?" (Hibiki) "Phải" (Mio) "Chỉ vì thế thôi ư?" (Hibiki) "? Đúng vậy. Nếu cô biết các cách để nấu ăn thì thật tiếc nếu để cô bỏ mạng. Chỉ thế thôi. Giờ thì Hibiki, cô đã giải quyết xong những lo lắng của cô rồi, nên xin cô hãy dành chút thời gian cho tôi đi" (Mio) Không một chút quan tâm, Mio chỉ trả lời câu hỏi của Hibiki đang sững sờ trước mặt. "Mio-dono, chúng tôi rất cảm kích vì đã cứu mạng bọn tôi, nhưng chúng tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô được. Lí do chúng tôi đến đây là để tập luyện và mua trang bị tốt. Tiếc thay, chúng tôi không có thời gian rảnh rỗi đâu..." (Wudi) Wudi phản đối lời đề nghị của Mio. Nhóm Hibiki đến Tsige này là vì họ đang tìm kiếm một nơi tuyệt vời để tập luyện. Và cũng để tìm những trang bị phù hợp với kĩ năng của họ. Vì lợi ích cho trận tái đấu với tên quỷ tướng và cũng để chắc chắn chiếm được Pháo đài Stella. Tất cả những hành động này là để thực hiện việc đó. "Dừng lại ngay. Bị đánh bại bởi kẻ thù chỉ ở mức độ đó và hơn nữa với một tổ đội có khả năng phán đoán ở tầm trẻ con thì bước vào vùng hoang mạc chỉ biến các người thành thức ăn mà thôi. Cấp độ của mấy người có lẽ cao đấy, nhưng tại nơi đó các ngươi chỉ là những đứa trẻ có cơ thể to lớn mà thôi. Điều đó là bất khả thi-desu" (Mio) Mio bác bỏ lời của Wudi cứ như bị bất ngờ vậy. Không phải là cô ấy đang coi thường hay khinh bỉ họ đâu. Nó giống như là cô ấy đang thật sự khuyên nhủ một đứa trẻ thì đúng hơn. "Dù vậy thì! Chúng tôi cần phải trở nên mạnh hơn nữa! Nên chúng tôi không có thì giờ đâu!" (Hibiki) Mio thở dài trước câu trả lời đầy mãnh liệt của Hibiki. Bởi vì cô đã nhìn thấu trong đôi mắt của cô là tia lửa của một người mạo hiểm giả đang vội đâm đầu vào chỗ chết, một đôi mắt đặc trưng của một người thiển cận. "Tôi vẫn không hiểu. Tôi tưởng mấy người là những mạo hiểm giả có chút khác biệt chứ, nhưng bộ mấy người có mục tiêu gì đó khiến cho mấy người phải vội vàng đến thế hả?" (Mio) "Điều đó..." "Nhưng tôi muốn cô ít nhất phải trả ơn tôi vì đã cứu mạng cô mới đúng chứ? Với lại, không quan trọng cô mạnh đến đâu, cô tính mang một đứa trẻ như vậy vào hoang mạc à?" (Mio) (Trans: chắc ý nói Chiya) "..." "Im lặng ư-desu ka. Không ngờ các người lại ngu ngốc hơn tôi tưởng. Hmph, dù vậy thì, thiệt là rắc rối quá mà. Tôi cũng không thể rút lui như thế được..." (Mio) "Mio-san, trong một khoảng thời gian thì chúng tôi sẽ khởi hành vào ban ngày. Nên hay là tôi sẽ đi với Mio-san vào buổi tối nhé?" (Hibiki) "Từ cách cô vừa nói thì có cảm giác như còn không được được nhiều ngày nữa-desu wa ne. Tôi hiểu rồi, vậy tôi nên làm gì đây...?" (Mio) (Trans: ý là Hibiki sẽ ngủm trong vài ngày thôi) Hibiki và Mio bàn bạc với nhau qua cái quầy hàng. Lúc đó, một người đàn ông xen vào. Đó là người đàn ông đi ra từ bên trong cửa tiệm giống như Mio . "Vậy thì, thế này thì sao?" "Nn, Beren. Ngươi có ý kiến tài tình nào à?" (Mio) "Nó không đến mức để gọi là tài tình đâu. Mio-sama muốn hỏi về cách nấu ăn từ quý cô đằng kia phải không? Và nếu có thể thì học cả những phương pháp nữa nhỉ" (Beren) "Yeah" (Mio) "Và thế là, cả nhóm nói rằng họ muốn trở nên mạnh hơn ở hoang mạc à" (Beren) "Phải. Đó là lý do chúng tôi đến đây" (Hibiki) Bên cạnh Hibiki người đã trả lời thì những người khác cũng tán thành. "Tôi hiểu rồi, giống như Mio-sama đã nói, nếu cứ tiếp tục thế này thì mọi người sẽ chết trong thời gian ngắn thôi. Chắc như đinh đóng cột luôn." (Beren) "!!" "Beren, đừng có vòng vo nữa và nói thẳng ra coi nào!" (Mio) "Thứ lỗi vì sự thô lỗ. Nếu cô sẽ dạy cho Mio-sama cách nấu ăn, thì đổi lại cho việc dạy cô ấy, tôi cũng sẽ cung cấp cho mọi người những trang bị phù hợp cho tất cả và hoãn việc thanh toán cho nó. Mọi người có thể đi ra hoang mạc vào lúc đó. Như vậy thì, cho đến khi những trang bị được làm xong thì...để xem, có lẽ là ba ngày. Trong khoảng thời gian đó nó sẽ được hoàn tất. Sau đó, cô có thể tiếp tục dạy nấu ăn cho Mio-sama vào buổi tối. Mọi người nghĩ thế nào? Thứ lỗi vì sự bất lịch sự của tôi, đúng là trang bị của mọi người khá là tốt, nhưng trông có vẻ như đã bị hư hỏng lắm rồi. Đi ra hoang mạc như vậy là tự sát đấy" (Beren) "...Liệu chúng ta có thể an tâm chỉ nhờ vào việc thay đổi trang bị không?" (Mio) "Vậy thì, hay là nhờ Toa và những người khác đồng hành cùng họ nữa? Nếu đó là yêu cầu của Mio-sama thì họ sẽ không từ chối đâu"(Beren) "Ta hiểu rồi. Nếu là họ thì miễn là vào ban ngày thì không cần lo lắng gì nhiều. Beren, không phải đó là một ý kiến tuyệt vời hay sao" (Mio) "Tôi rất hân hạnh. Vậy, việc đó thế nào?" (Beren) Những luồng ý kiến của những người bên trong quầy hàng đã được sắp xếp và người và thợ thủ công người lùn đề nghị câu trả lời của nhóm Hibiki. "Ba ngày huh. Ông không thể rút ngắn hơn được à?" (Bredda) "Vậy tôi sẽ lấy số đo ngay bây giờ. Nó là một câu chuyện khác hẳn so với việc sửa chữa nó đấy. Ba ngày đã là thời gian quá ngắn mà không cần biết mấy người hỏi những vị thợ thủ công nào cũng phải đồng tình."(Beren) Về câu hỏi của Bredda, người thợ rèn trả lời một cách lịch sự. Trong lòng ông ta, ông ấy bị bất ngờ bởi vị hiệp sĩ không có kiến thức gì về việc luyện kim cả. "Chúng ta có cơ sở gì để có thể tin tưởng những mạo hiểm giả đồng hành cùng bọn tôi vậy?" (Wudi) Đó là pháp sư Wudi. Anh ta đang lo lắng về việc liệu những người sẽ đi cùng có đáng tin hay không. Bị những mạo hiểm giả khác mà bạn đã thuê đâm sau lưng thì chuyện đó chẳng có gì lạ lẫm cả. Nếu họ bị phản bội giữa chốn nguy hiểm thì nó có thể gϊếŧ luôn cả họ cũng nên. "Toa-dono là người đứng đầu danh sách tại Tsige. Cô ấy là người có tiếng tăm và cô ấy không phải là loại người lại làm những việc vô lí đâu. Cấp độ trung bình của tổ đội cô ấy đã vượt qua mức 450 và kĩ năng của cả đội có thể sớm được gọi là bậc cao rồi." (Beren) "450?!" "Với lại, họ là những mạo hiểm giả mà Mio-sama đã tin tưởng. Nếu mọi người nói không thể nào tin tưởng họ được thì lúc đó chúng tôi sẽ phải nghĩ cách khác thôi" (Beren) "?!" Wudi run rẫy trước ánh nhìn trộn lẫn với sự khát máu mà Beren đã tỏa ra trong giây lát. Anh ta cảm giác như ông ấy sẽ không ngần ngại mà dùng những cách thức phi đạo đức cả. Cảm thấy nguy hiểm chỉ từ cuộc nói chuyện về nấu ăn thì quả là vô lí. Với một cái gật đầu mà người ta có thể xem như là đã chấp thuận, Wudi lùi bước về sau.. "Hibiki, cô sẽ làm gì đây? Tôi thực sự nghĩ rằng lời đề nghị này sẽ có lợi cho tổ đội của cô mà?" (Beren) "...Vậy tôi nhờ cậy vào ông" (Hibiki) "Tuyệt vời! Vậy thì hãy bắt đầu lấy số đo càng sớm càng tốt nào. Beren, nhanh lên đi. Người đầu tiên sẽ là Hibiki okay? Sau đó thì liên lạc với Toa và..." (Mio) "Mọi người, qua bên này nào" (Beren) Được mời bởi Mio và Beren, nhóm Hibiki biến mất vào bên trong cửa tiệm. Anh hùng Limia khởi đầu lại tại vùng biên giới này. ◇◆◇◆◇◆◇◆ Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Hibiki rằng cô cảm giác như nhiều tháng qua thật là ngắn ngủi. Bây giờ là cảm thấy luyến tiếc vào lúc họ ngạc nhiên bởi hiệu quả của vũ khí mà Beren và những trưởng lão tộc người lùn đã đúc luyện nên. Từ tổ đội mạo hiểm giả của cô gái Toa mà họ được giới thiệu, họ đã học cách đưa ra quyết định và suy nghĩ của mạo hiểm giả. Toa, người đảm nhận trách nhiệm chỉ huy của đội, thuộc loại người sử dụng tốc độ như vũ khí và trong khi đó cũng cùng loại với Hibiki, cô ấy sử dụng phương thức khác hẳn để lợi dụng sơ hở của đối phương, và cô ấy đã trở thành người đấu tập tốt cho Hibiki. Toa, người đã xem Hibiki như một người có cùng chí hướng, không tài nào tìm được cơ hội để cho Hibiki xem con bài tẩy và kĩ năng ẩn giấu của cô. Không ai biết kết quả sẽ như thế nào nếu một trận đấu thực sự diễn ra. Ít nhất là Hibiki không muốn đối đầu với cô ấy đâu. Gần đây, Hibiki không hề gia tăng cấp độ của cô, nhưng mà, sức mạnh cô ấy là tăng rõ rệt. Lúc đầu, Hibiki người vẫn níu kéo cái chấn thương tâm lí vì mất đi người bạn đồng hành, đã phải ngậm hành trong một trận đấu tập với Toa người có cấp độ gần với level của cô. Cô đã có kinh nghiệm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Hibiki đã đại bại dưới tay của một hân tộc đến thế. Nhân tiện, cô cũng đấu tập với Mio nhưng kết cuộc là hoàn toàn thảm bại. Mio hầu như không để cho cô ấy làm được gì cả. Có một lần, vào đêm khuya khoắt trong nhà trọ nơi cô đã triển khai kết giới đề phòng bọn xâm nhập và trong khi đang ngủ, có một lần khi Mio đã, không phá hủy kết giới, nhưng lại lách qua nó và đánh thức cô ấy. Hibiki người vẫn đang hoang mang bởi vì không biết chuyện gì đang xảy ra, đã dễ dàng bị khuất phục và bị kéo vào nhà bếp bởi Mio với đôi mắt lấp lánh, chỉ để dạy cô ấy nấu ăn. Có một khoảng thời gian khi Hibiki vẫn thắc mắc về việc cấp độ, và không hiểu tại sao cô lại thua dưới tay Toa người có cấp độ thấp hơn cô ấy, và đã phải hỏi. "Khi tôi ở Zenno, tôi cũng như thế đấy. Ừ thì, không phải cấp độ chỉ là một trong những thứ để biểu trưng bên ngoài thôi sao?" (Toa) Là những gì Toa nghĩ khi cô nhớ đến anh chàng thương nhân đeo mặt nạ kia. "Có cấp độ cao chỉ là bằng chứng rằng cô đã gϊếŧ nhiều mà thôi. Cô không nên cảm nhận sức mạnh từ những con số mà phải là bằng cơ thể của cô cơ." (Mio) Mio đã phát ngôn câu này. Nó có chút lẫn với máu khổ dâʍ khi cô ấy bị điều khiển bởi cơn đói, nhưng Hibiki không hề để ý đến nó. Cô chỉ nhìn Mio với sự thán phục. Và việc Mio được Hibiki hướng dẫn cách làm Dashi từ cá khô và konbu, cô ấy có đôi mắt long lanh lấp lánh như một đứa trẻ vậy. Một người bạn có cùng màu tóc màu đen như cô, và kể cả khi nó chỉ giới hạn tại lĩnh vực nấu ăn, thì cô vẫn có thể kể cho cô ấy nghe kiến thức từ thế giới trước theo khả năng của mình. Khi Hibiki vẫn đang dần dần vượt qua chấn thương tâm lí thì cùng lúc đó cô cũng dần trở nên dựa dẫm vào Mio hơn. ___ Tối nay sẽ là đêm cuối cùng tổ đội của cô sẽ ở lại Tsige. Lệnh trở về đã được gửi đến từ Limia. Lúc đầu, vì họ được những người lùn đối xử tốt hơn, nên tổ đội của Hibiki đã trở thành mục tiêu của sự ganh tị, nhưng khi làm bạn với tổ đội của Toa và hợp tác lẫn nhau trong hoang mạc và cũng lúc đó khi Hibiki đã vượt qua chấn thương tâm lí, cô dần dần lấy lại được tính khí thu hút người khác và dần được chấp nhận bởi những mạo hiểm giả ở vùng xa xôi thế này. Đó là lý do tối nay, một bữa tiệc được tổ chức vì cô và tổ đội của cô ấy, và một lượng lớn những mạo hiểm giả buồn vì họ phải rời đi trong khi họ làm một cái khẩu ngữ. Có vài người quyết định đi theo tổ đội Hibiki về Limia và có vài người cũng đã quyết định sẽ chiến đấu bên cạnh cô ấy. Bredda và Wudi thì say như chết và trong trạng thái đó, họ biến đi đâu mất tiêu. Có lẽ họ bị bắt cóc bởi những cô gái buồn hiu vì họ phải trở về và muốn trải qua một đêm đầy nồng thắm cùng họ. (Trans: ( ͡° ͜ʖ ͡°)) Chiya không có mạo hiểm giả nào cùng tuổi với cô ấy để bầu bạn và cảm thấy như bị ra rìa, nên có khoảng thời gian cô bé cảm thấy nhớ nhà, nhưng bởi vì cô ấy đã quẫy nồng nhiệt với em gái của Toa, nên cô cũng tham gia bữa tiệc trong khi uống nước quả và cuối cùng, cả hai vui vẻ ngủ cùng nhau trên một cái giường. Và Hibiki... Đã bỏ lại sự ồn ào náo nhiệt và đang ở trên thành lũy bao quanh thị trấn. Cảnh này không thể sánh bằng với khung cảnh với bóng đèn neon hiện đại được, nhưng đằng sau lưng cô là thị trấn Tsige sáng rực rỡ. Phía trước cô là con đường Hoàng Kim. Đây là nơi mà vị thương nhân giàu có Rembrandt và quản gia của ông đã tiễn Misumi Makoto, chính xác là nơi này luôn. Nhưng cô ấy không hề ở một mình. Từ phía bên trong và đang dựa vào tường thành, có một người phụ nữ đang nhìn Hibiki. Đó là Mio. "Tôi nghe cô có gì muốn nói à? Có phải là chuyện mà cô phải kêu tôi phải đi cả đường xa để đến đây phải không -desu?" (Mio) "...Phải. Ở chỗ bữa tiệc đang diễn ra thì tôi có cảm giác như không khí ở đó không thích hợp cho lắm" (Hibiki) Hibiki người đang nhìn xuống xa lộ, quay người lại. "Nói ngắn gọn thôi. Ở cái nơi như thế này vào ban đêm có thể gây ra hiểu lầm không đáng có đấy"(Mio) "Như mọi khi, vào lúc mọi việc không hề liên quan đến nấu ăn thì cô lại lạnh lùng thật đấy, Mio-san. Hiểu rồi, tôi có hai điều tôi muốn nói cho cô biết" (Hibiki) "..." "Đầu tiên, Mio-san, cảm ơn cô rất nhiều" (Hibiki) Hibiki cúi đầu xuống và tạ ơn cô ấy. "Nếu chúng tôi không gặp Mio ở Koran thì tôi nghĩ chúng tôi không tài nào sống sót được đâu. Hoang mạc đúng là khắc nghiệt hơn chúng tôi nghĩ. Thứ dẫn đến điều này là vì Horn bỗng nhiên nổi điên, nhưng tôi thật sự vui mừng khi tôi được gặp cô Mio-san" (Hibiki) "Tôi cũng có mục tiêu của mình mà. Không cần phải cảm ơn tôi đâu" (Mio) (Với lại, lí do mà con sói tên là Horn ấy tấn công mình là bởi vì nó phản ứng với mùi của mình. Mà đến cuối cùng có vẻ như mấy người này đã không nhận ra rằng mình chính là con Hắc Nhện mà họ đã chiến đấu, nhưng chỉ có mỗi con sói là để ý thôi. Nó có tấn công mình thì cũng chẳng lạ gì cả. Với lạ, mình cũng đã khiến Horn "câm nín" rồi, nên mình cũng chả cần nói với cô ấy làm gì) (Mio) Mio đã phát hiện ra lí do con Ngân Lang tấn công cô ấy. Trên hết, cô đã đưa chỉ dẫn đầy chi tiết cho Horn và làm nó không thể tiết lộ bất cứ thứ gì cho Hibiki và những người khác. Nghĩ về những điều kiện đó thì con sói đấy sẽ không để lộ gì đâu, là những gì mà Mio nghĩ với sự yên tâm. "Tôi đã ngạc nhiên về việc cô thậm chí còn có những thanh katana nữa, nhưng thanh kiếm mà Beren-san đã làm thực sự tuyệt vời. Cuộc gặp gỡ với ông ta cũng là nhờ có Mio, nên xin hãy chấp nhận lời tạ ơn của tôi" (Hibiki) Trái tim của Hibiki có chút rung động khi cô thấy thanh katana tại công xưởng của người lùn. Điều đó cũng là vì ban đầu cô đã tập luyện kendo mà. Khi cô cầm nó trên tay và rút nó ra, cô đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nó và hít một hơi sâu. Nhưng, Beren thành thật nói với Hibiki rằng cô ấy không thích hợp để dùng thanh katana đâu và dừng cái cặp mắt đầy khao khát đó. Beren, người đã nhìn thấy kiếm của cô ấy, đã cảnh báo rằng thuật kiếm kĩ của Hibiki không còn phù hợp với katana nữa. "Tôi có thể đoán rằng những kĩ năng của cơ thể quý cô trẻ đây là những kĩ thuật sử dụng kiếm một lưỡi. Nhưng mà, thanh kiếm mà quý cô đây đang sử dụng lúc này rõ ràng là kiếm kĩ dành cho kiếm hai lưỡi. Tôi không khuyến khích cô dùng thanh Katana thứ còn kèm với phương pháp bão dưỡng đặc biệt này đâu. Đấy là ý kiến của tôi như một người đề xuất vũ khí đấy" (Beren) Không hề sai. Cách sử dụng kiếm mà Hibiki đã học trước đó là kendo và một chút kĩ năng đấu kiếm. Bên cạnh phần kendo mà cô đã tiếp tục tập luyện trong hoạt động câu lạc bộ, cô cũng có học một chút về kiếm kĩ, nhưng vì một vài lí do mà cô phải sớm dừng lại. Và thế là, khi cô đến thế giới này, cô đã làm quen với kiếm thuật chiến đấu thật sự của người đã khuất, Naval, nó được kết hợp với những kĩ năng tự học cũng như cách chiến đấu với thanh trọng kiếm này. Bây giờ có sử dụng thanh Katana là rất khó, bản thân cô hiểu điều đó. Ngoan ngoãn chấp nhận lời cảnh báo đó, Hibiki lần đầu tiên được nhận một vũ khí vượt qua khả năng của mình. Trái với những gì đã diễn ra trong quá khứ, cô gái đã phải huấn luyện để có thể phát huy khả năng của vũ khí đó. Thanh kiếm đấy thứ đã được hòa lẫn với tính khí vui đùa của Beren, là một thanh kiếm lớn hơn một thanh trọng kiếm và hình dạng của nó có thể so sánh với một thanh đại kiếm, nhưng không ngờ nó lại nhẹ hơn thanh kiếm mà Hibiki đã sử dụng. Nếu cô ấy tính toán chính xác kích cỡ của nó, thì cô có thể sử dụng nó như thanh kiếm trước đó của cô thôi. Việc Beren đã sử dụng cây lưỡi hái mà Mio thờ ơ đưa cho ông ta xem như một nguyên liệu là một trong những bí mật không được bật mí cho Hibiki. Nhớ lại lòng biết ơn ấy, Hibiki chuyển ánh nhìn ra khỏi Mio và nhìn lên bầu trời đêm. "Tôi nghĩ hiện giờ tôi chỉ có thể phát huy chỉ mới phân nửa khả năng của thanh kiếm này mà thôi. Beren-san cũng nói rằng tôi vẫn chưa thể phát huy khả năng tiềm tàng của nó và đã khá thất vọng. Không ngờ lại phải rời đi trước khi hoàn thành mục tiêu như vậy thì thật là xấu hổ mà" (Hibiki) "Không hẳn vậy. Cô bây giờ vẫn có thể huấn luyện một cách phù hợp mà không cần phải ở lại đây đâu. Cô có lẽ sẽ có thể sử dụng được tạo tác của Beren trong tương lai gần thôi" (Mio) "Tôi sẽ cố hết sức. Và giờ, về một việc khác mà tôi muốn nói" (Hibiki) Hibiki, khác với con người của cô ấy, đang biểu hiện như cô đang có khoảng thời gian khó khăn để chọn lựa ngôn từ thích hợp vậy. Cô đã say và ăn no và không có việc gì gấp hết, Mio chỉ im lặng chờ đợi lời nói của Hibiki. "...Mio-san, cô có thể làm ơn đi cùng chúng tôi được không? Cuối cùng thì tôi vẫn không gặp được anh ta, nhưng tôi sẽ đảm bảo sẽ không tỏ thái độ thô lỗ với người đại diện thương đoàn đâu!" (Hibiki) Hibiki vẫn chưa được gặp đại diện của Thương Đoàn Kuzunoha, Raidou. Đó là người đã được nhắc đến trong những lần trò chuyện và cô cũng đã nghe những câu chuyện từ Toa. Người thương nhân bí ẩn đó có vẻ như có kĩ năng lắm, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không trở lại để trữ hàng và Hibiki lẫn những người đồng đội của cô không ai gặp được anh ta cả. Chỉ là, nó khá là rõ ràng về việc Mio, Beren và những nhân viên trong thương đoàn rất ngưỡng mộ anh ta và khi họ kể Hibiki về Raidou, họ bộc lộ niềm tự hào đến cao ngất luôn. "Tôi không muốn-desu. Tôi đã có Waka-sama rồi mà. Tôi đã bảo Hibiki rồi phải không?" (Mio) Trả lời ngay lập tức. "Vậy thì đi cùng với Waka-sama đó đi. Tôi cũng sẽ chuẩn bị để anh ta có thể mở cửa hàng ở đó" (Hibiki) "Câu trả lời vẫn là không-desu. Không phải tôi đã nói với cô rằng Waka-sama hiện tại đang rất bận à?" (Mio) Không tài nào Hibiki có thể thỏa hiệp được. "...Đây chỉ là ví dụ thôi nhưng, nếu ước vọng của tôi liên quan đến thế giới và người quan trọng của Mio-san, Waka-sama, lâm vào tình cảnh mà sức mạnh của cô rất cần thiết để giải quyết nó. Thì cô vẫn có thể nói câu đấy ư?" (Hibiki) Tôi là anh hùng, cho đến cùng, Hibiki vẫn không hề tiết lộ cho Mio. Cô qua mặt cô ấy bằng cách ngẫu nhiên bảo Mio rằng kiến thức nấu ăn là cô đã được học chỉ từ việc đọc sách. Tất nhiên, đó là lời nói dối sẽ sớm bị vạch trần mà thôi. Nhưng với Mio, điều quan trọng là kiến thức nấu nướng và kĩ thuật và những thứ khác thì không liên quan gì cả. Đó cũng là vì cô ấy lo lắng về việc tiết lộ địa vị anh hùng cho Toa và Mio, sẽ làm họ thay đổi cách đối xử với cô ấy. Cứ tiếp tục sống tại đây như một mạo hiểm giả bình thường, những ngày tháng này thật sảng khoái và đó thật sự đáng tiếc khi phải rời xa. "Không đáng để thảo luận. Tôi hoàn toàn không hề quan tâm đến thế giới cả-desu. Thứ quan trọng là Waka-sama mà thôi. Nếu nó lại trở thành tình huống mà chỉ một người phụ nữ như tôi phải hỗ trợ để giải quyết nó thì, có nghĩa là Waka-sama cũng có thể đối mặt với nó vậy. Và tôi chỉ cần ở bên cạnh người vĩ đại đấy và dâng hiến tính mạng này cho người ấy mà thôi." (Mio) "...Bất kể mọi thứ?" (Hibiki) "Bất kể mọi thứ-desu wa" (Mio) Hibiki nghĩ là chỉ cần tiết lộ rằng cô ấy là anh hùng bây giờ cho rồi, nhưng cô liền quăng ngay cái suy nghĩ đó. Mio nói cô ta không hề quan tâm đến thế giới. Vậy thì, kể cả khi cô ấy tiết lộ rằng cô là một anh hùng đã được triệu hồi để bảo vệ xã hội hân tộc, thì nó sẽ không có tác động gì đến việc đàm phán cả. (Waka-sama là người như thế nào mà Mio lại yêu điên cuồng đến vậy hả trời? Toa-san bảo rằng anh ta ở một cấp độ hoàn toàn khác và đã nặn ra một nụ cười gượng nữa mà. Có lẽ nào anh ta và nhóm của Mio thậm chí còn có thể cứu thế giới luôn chăng?) (Hibiki) (Trans: phận làm main mà lị) Lời nhận xét mà Hibiki đã nghĩ bông đùa có thể không phải là một điều ngu ngốc đâu, là những gì cô ấy sẽ phải suy xét lại vào lúc khác. "...Fuh~. Bất kể mọi thứ huh. Tôi đã bị từ chối một cách ngoạn mục rồi" (Hibiki) "Nếu cô là người với trọng trách dẫn đầu tổ đội thì cô phải biết rằng cứ vô tư và thoải mái như thế là một điểm trừ đấy. Tôi không hề có ý định làm theo lệnh ai ngoại trừ Waka-sama đâu" (Mio) "Phải phải, cảm ơn vì những lời mật ngọt đó. Đó là tất cả những gì tôi muốn trình bày với cô. Vậy thì Mio-san, với điều này thì..." (Hibiki) "Yeah, đi đường thận trọng lúc trở về nhé" (Mio) "Vâng. Mio-san, hãy đến thăm Limia nếu như cô có dịp nhé. Đến lúc đó, tôi sẽ nhớ ra nhiều công thức hơn đó." (Hibiki) "Ara, đây là lời đề nghị khá là hấp dẫn mà cô mà bây giờ cô mới nhắc đến đấy.. Tôi sẽ nhớ lấy nó." (Mio) Cuối cùng, Hibiki cúi đầu thật thấp và rời đi. Đó là cách cuộc gặp gỡ kì lạ giữa Mio và Hibiki đã kết thúc. *-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-* Trans: Kuroshi Edit: Lazy Neko *-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]