Sau cái câu không cần thiết của Hazaru, bọn họ tuôn ra cả một đống câu hỏi, nhưng tôi đành phải mỉm cười cho qua. Bọn họ nói sẽ cảm tạ tôi vào một lúc khác và sau đó tôi rời khỏi ngôi biệt thự.
Tất nhiên, trước khi quay trở về, tôi táng Hazaru-kun ba cú và quát mắng anh ta thậm tệ. Trong khi anh ta vẫn còn lao đao trông cường điệu thấy mồ, tôi bắt anh ta phải đãi mình một bữa,
Rembrandt nói ít ra tôi cũng nên ở lại ăn tối, nhưng tôi đã lịch sự từ chối (bởi vì tôi muốn mắc nhiếc tên Harazu-kun này).
Chết tiệt... Cũng vì cái sự ngu ngốc của anh ta, mà giờ tôi lại nhớ tên của cái ông tướng này rồi.
Mà, vì tôi là ân nhân của gia đình. Rembrandt-san chắc hẳn sẽ giữ bí mật về level của tùy tùng của tôi, cũng giống như điều ông ta làm với quản gia của mình.
Giờ vẫn còn sớm, nên tôi quyết định rời đi luôn.
Nhân tiện đây, tôi nhanh chóng gọi Mio và Tomoe. Không biết tôi có thể che dấu đến mức nào, nhưng tôi quyết định sẽ đến thương hội trước khi tới đăng ký tại hội mạo hiểm.
Là điều tôi nghĩ nhưng...
"Chết đi"
Theo sau những lời đó, thứ trông rõ ràng là một trận pháp ma thuật xuất hiện ngay dưới chân tôi. Hơn nữa, chỉ bên dưới Tomoe và tôi. Tại sao chỉ Mio là không bị ngắm đến.
Sao cũng được, nhưng tôi không muốn bị thứ mình không biết đánh trúng.
Do đó, trong khi trận pháp ma thuật còn đang hiện hình, tôi nhảy bổ ra ngoài và tránh xa ra. May
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tsuki-ga-michibiku-isekai-douchuu/680315/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.