Không tỏ ra tí quan tâm nào tới việc chữa cái đầu của tôi (không phải tôi ôm thù hay gì đâu),quản gia-san người mang trọng trách dẫn đường tỏ ta như đang lôi cả bọn đi tới phòng mà Rembrandt-shi đang đợi.
Giữa đường đi, tôi ngửi thấy một mùi hương cực kì ngọt ngào, sau khi đi hết hành lang, nơi chúng tôi bước chân vào là phòng tiếp tân vừa nãy. Mùi hương vừa rồi là gì vậy? Nó có mùi là lạ, tương tự như mùi của mỹ phẩm hay như mấy cửa hàng bán đồ lặt vặt.
Trong phòng là một người lấm lem đầy máu với cánh tay trái bị thương đang đươc chữa trị.
Tôi cùng chàng trai tử tế nuốt một hơi và nghe thấy một giọng nói.
Ông ta bị mamono tấn công à? Vết thương nhìn qua trông như bị gây ra bởi móng vuốt hoặc răng nanh. Bởi một thứ có kích thước không quá to.
Vấn đề ở đây là, nó là gì chứ? Một bí ẩn lớn hơn là làm thế nào mà nó vào được dinh thự trong khi lính gác ở khắp nơi trong thị trấn.
Nhìn người đàn ông người đầy máu đang được chữa trị thì hẳn là mọi chuyện đã được giải quyết.
"Oh, Raidou-dono, cả Hazaru-dono nữa. Liều thuốc đã được hoàn thành chưa?"
Giọng nói yếu ớt đầy e ngại của Rembrandt-san.
[Ngay đây rồi]
Vì sợ việc phải để một người như Hazaru mang liều thuốc trên người như vừa nãy nên tôi tự thân mang nó theo.
"Chuyện này, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" (Hazaru)
Chàng trai trẻ thốt lên một cách căng thẳng.
Nhưng Rembrandt chỉ lắc đầu. Không phải vì ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tsuki-ga-michibiku-isekai-douchuu/680313/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.