Chương trước
Chương sau
"Nghĩ đi nghĩ lại, vai của cô là thẩm phán ác quỷ"
Tôi thở dài khi nhìn vào Tomoe đang ỉu xìu và áo đen-san vẫn chưa tỉnh lại.
Mio đã ra ngoài để "dọn dẹp" hai tên Tomoe đã kết liễu.
Khoanh tay lại, tôi nhìn xuống Tomoe, bên cạnh tôi có người đang ngồi trên ghế đẩu.
Đó là cô nhóc tôi bắt gặp trong khi đang di dạo với Mio.
Để tôi nói rõ, tôi không có mang gái bán hoa về cùng được chứ?
Tôi, cụ thể mà nói , dù sao cũng đồng hành cùng với mấy cô gái.
Nói như thế nào nhỉ, chúng ta hoàn toàn đi vào route darama rồi-desu.
Cô nhóc này ắt hẳn đóng vai trò như "dân làng đang gặp rắc rối".
'Hãy nghe thêm về hoàn cảnh của em' là những gì chúng tôi đã nói rồi mang cô bé về khu trọ nhưng.
Ở đó, có một Tomoe với vẻ mặt đầy tự hào.
'Em không có tàn sát hết bọn chúng-deshi ta zo waka!'
Cô ta nói thế.
Tất nhiên, cô dân làng bị dọa chết khϊếp.
Tôi đưa cô bé vào phòng và cố hết sức giúp em ấy bình tĩnh lại.
Khi tôi nghe chi tiết câu chuyện của Tomoe.
Trông như trong số 6 người, cô ấy để 3 tên trốn thoát.
Mà, thế cũng được.
'Vậy ra cô đã bắt giữ 3 người' tôi hỏi để xác nhận nhưng.
"Em gϊếŧ 2. Bắt 1 tên ngay đó luôn!"
Là điều mà cô ta cứ thế mà đáp lại.
Tôi đã nói với Tomoe 'Làm ơn tha cho tôi cái vụ tàn sát bọn chúng nhé, nếu ai đó định trốn thoát thì bắt họ lại'
Tôi nói thế đấy!
Nhưng rồi Tomoe nói, 'Mà anh thấy đấy, phần quan trọng về việc không tàn sát bọn chúng, em không hoàn toàn hiểu hết tại sao lại như thế-desu YO!"
Cô ta đang phun ra điều gì đó về việc tên đầu tiên chết do tai nạn và tên còn lại chết thì nằm ngoài sự mong đợi của cô ta, nhưng mấy việc này quá rõ rồi.
Dù là vung kiếm hay là đá tên đó nhảy múa trong không trung thì đã không được rồi. Cái chết của hắn ta hẳn phải do một cú sốc hay thứ gì đó tương tự.
Giống như 'Em định nhắm đến vũ khí nhưng cuối cùng lại cắt đôi người hắn' kiểu kiểu thế.
Không nói quá nhưng, điệu bộ 'tee-hee' không đúng chút nào với cái thể loại giải thích như thế!
Thể loại hiện trường vụ án gì thế hả.
Tôi cố hỏi Mio liệu cô ấy có thể làm điều gì đó với cơn đói của mình không, ý tôi là, liệu cô ấy có thể đảm nhận việc dọn dẹp và cô ấy nói 'em có thể'.
Nên tôi bảo Mio đi ngay lập tức đến hiện trường vụ phạm tội
Tiếp theo, trước khi giải thích tình huống cho dân làng đang nhìn chằm chằm vào Tomoe, tôi đặt tên tù nhân vô lực lên giường.
Hắn ta có cơ thể mảnh mai. Tôi không hiểu tiêu chuẩn của thế giới này nữa, nên nếu có ai nói với tôi đây là một cơ thể cường tráng thì tôi chỉ có thể giơ tay xin hàng.
"Này Tomoe, có khi nào cô bắt cóc một phụ nữ không?"
"Fukukuku!"
Gì chứ? Cô đang cười gì thế Tomoe-san,
"Đó là điều em đã nghĩ anh sẽ nói đó waka!"
Vậy cô đang định nói với tôi điều gì?!
"Và đây là điều anh muốn nói đúng không 'Tomoe, cô thật~sự là một thẩm phán ác quỷ' "
Mà, cô ấy đúng thực nói ra điều tôi muốn nói. Đi hết rắc rối này đến rắc rối nọ chỉ để chọn một người phụ nữ, đó đúng thực là điều một thẩm phán ác quỷ sẽ làm.
"Đó là một tên đàn ông-desu"
Tư thế của cô ta khi nói điều đó giống như được kèm theo với một hiệu ứng âm thanh Bishi~i!
...
Không.
Kể cả.
Trong trường hợp đó.
Gì thế này?!
Đúng ra, trước khi tước vũ khí, ít ra cô nên kiểm tra thân thể đúng không?
Mà, cô ấy chắc hẳn đã làm việc đấy rồi. Dù sao cô ta cũng khẳng định đó là một người đàn ông.
"Ha~ Tôi không thực quan tâm đến điều đấy nhưng. Tên này không có mang bất cứ vũ khì gì đúng không? Cô có kiểm tra người hắn không?"
Kể cả khi tôi nói giường, không giống như chúng tôi đắp chăn cho hắn ta. Chúng tôi có thể trông thấy toàn bộ cơ thể hắn nhưng...
Đây có thực sự là đàn ông không?
Dù cho nó trông giống phụ nữ một cách lạ~lùng đến vậy. Đặc biệt phần hông.
Um. Này này.
Tomoe~ làm ơn để tâm một chút.
Tại vùng thắt lưng, tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó trông gióng như một vật dụng sắc nhọn.
"Vậy ra cô ta không làm việc đấy hử. Chậc, Nếu cô có ý định để hắn ta ngủ trong phòng, ít nhất cũng phải loại bỏ hết mấy thứ nguy hiểm đi. Sơ suất quá."
Tôi rút con dao từ đai đeo ra và tịch thu nó. Thứ này để phi hử? Trông như nó không được tạo ra cho mục đích đâm chém. Mà ít nhất nó cũng không cho tôi cái cảm giác có thể vung ra sau khi khiến đối thử lơ là.
"Em-em không nghĩ anh sẽ mang dân thường đến đây nên nếu mà chỉ có waka và em thì mọi chuyện đã thú vị rồi và... thì..."
Tomoe làm điệu bộ 'a wa wa' và trưng ra điệu cười gượng gạo. Tôi nghĩ đến một vẻ lôi cuốn đáng sợ, cô đấy.
"N... Ha~"
Otto. Giở mình hử. Tên này ngủ say như chết"
Buchi~tsu.
"Wa?"
Tôi nghe thấy tiếng vải bị xé toạc.
Vùng ngực của tù nhân-san bắt đầu nở ra.
Im lặng.
Quá yên tĩnh.
Không có lời nào cả.
Tomoe-san trông ngơ người ra trước cảnh tù binh-san và tôi, cô ấy bắt đầu thu mình xuống một cách từ từ và thực hiện seiza.
Đó là kiểu họ quấn xung quanh ngực với băng vải. Và người này đang làm chính xác việc đó. Nó đâu có phải tường đâu.
Trông như cô ấy buộc nó lại khá tốt và khiến thứ đó không bị nổi bật.
Nếu mà trong trường hợp đó thì nó đã không "buchi" rồi.
"Điêu-điều này chắn chắn là có thuyết âm mưu-desu zo! Đúng thế, không đời chuyện 'khắp phương chốt chặt' này có thể tồn tại được!"
(note 1: 八方ふさがり)
(note 2: eh... có vẻ như Tomoe lại vào chế độ drama, nghi ngờ người khác điều khiển và dồn mình vào bước đường cùng. Ai có ý hay hơn không?)
Cái cách cô ấy khăng khăng nói trông tội nghiệp.
"Cô~ ít nhất quan tâm hơn đến chủ nhân của mình đi. Cô thực sự biết loại nào có thể tra hỏi tốt hơn đúng không? Đúng không?"
"Không, như em nói, cứ tảng lờ cái cục thịt kia đi. Lần này đáng ra đó chắc chắn là một tên đàn ông"
Không để ý đến phần ngực? Gì thế? Tôi không hiểu cô đang cố nói gì.
"Dù sao, tôi đang bảo cô lột sạch chúng ra nếu cô có ý định đem mấy tên này đến đây. Nếu cô lột quần áo chúng thì cô cũng sẽ có thể loại bỏ vũ khí và các dụng cũ khác."
"Mà anh thấy đấy, không phải anh sẽ đối xử với em như một tên Hentai nếu em cởi bỏ quần áo của cô ta? Vậy việc lo ngại... "
"Ưu tiên trước, đây không phải là một drama nên mấy cái đạo đức cứ ném cho chó ăn đi? Giữa một thằng ngốc và biếи ŧɦái, tôi nghĩ tên biếи ŧɦái có cơ hội được cứu giúp hơn"
Dù cho đó là ý kiến riêng của tôi.
"U—,mu—"
Đừng đồng ý!
"Hơn nữa, Tomoe... "
"A, ano~u"
N?
Gì thế? Giọng nói phát ra từ đâu đó như thể sẽ tan biết mất. Đây là giọng mà Mio và Tommoe chắc chắn không thể có. Trong phòng còn có ai đó khác sao?
(note: 2 cô nữa đóa.)
Oh!
Dân làng A! Cô bé xinh đẹp A.
Giờ nhìn kĩ, ở đây hẳn đang có một cô bé với gương mặt lo lắng.
Những từ ngữ cô ấy không thể hiểu và những người lạ cô gần như không biết.
Fumu, điều này chắc sẽ khiến em ấy lo âu. Đặc biệt khi mà tôi không thể nói được hay đó là điều trước đó tôi giải thích với cô bé. Không lạ gì khi em ấy nghĩ tôi trông đáng ngờ.
"Rồi, tôi tha thứ cho cô. Lần sau hãy cẩn thận hơn"
"Oh~ Cám ơn, cô nhóc lạ mặt!"
Phần đó, cô đáng ra phải cám ơn tôi trước đúng không?! Cô ngay lập tức đi cảm ơn người khác?!
Và hơn nữa, lúc này cô ta dùng ngôn ngữ thông thường hẳn hoi.
Cô tự tin đến mức nào hả?
Tôi thực lòng mong muốn sự nhanh trí ấy của cô được sử dụng cho lợi ích của tôi đấy! Tôi sẽ khóc đấy cô biết không?
"Onii-san, em tưởng mình được nghe rằng anh không thể nói chuyện?"
"Anh có thể nói"
Tôi cố nói chuyện thân thiện bằng ngôn ngữ thường. Cảm tưởng như sẽ được thôi.
"??"
Khi cô bé nghiêng đầy, tôi hiểu câu trả lời. Tôi nhìn sang Tomoe. Cô ấy gật đầu và nhìn vào cô gái. Thực sao, cô tâm lý đến mức nào vậy.
"Hiện giờ waka có khả khả năng 'nói' ngôn ngữ thường, là những gì anh ấy cố nói. Em không hiểu đúng không?"
"Eh! Em nghe thấy anh ấy nói 'Ăn là mu ni mu nu~?!"
Kh-không đời nào, điều này quá đáng cho một cú sốc rồi.
"Mà, em thấy đấy đó là một phần của lời nguyền Ngay từ đầu, waka đã có khả năng sử dụng đa dạng các ngôn ngữ khác nhau và hiện giờ anh ấy đang sử dụng một trong số đó để giao tiếp với bọn chị."
"E, e? Đó không phải là một căn bệnh sao?
"N, đúng thế. Thực ra đó là một lời nguyền-na no ya. Nhưng không giống như anh ấy sẽ lây nhiễm cho mọi người và ngoài kia luôn có người sẽ kì thị anh ấy. Bọn chị không muốn việc đấy chút nào."
Oh~ với điệu bộ vui vẻ như thế, cô ta có thể cùng một lúc trộn lẫn căn bệnh với lời nguyền.
Cô bé cũng bị thuyết phục dễ dàng. Un un, từ giờ trở đi dùng cái khả năng đó để phát ngôn cho của tôi.
"Việc anh ấy có thể sử dụng nhiều thứ tiếng và bị phong ấn khả năng nói ngôn ngữ thông thường. Chắc chắn việc đó do quỷ nhân tộc gây nên! Độc ác quá!!"
Đợi đã, tại sao là quỷ nhân tộc?
Không lẽ lời nguyền bị chi phối bởi quỷ nhân tộc? Nếu thế thì về sau mình sẽ phải đổi lý do thôi.
Chỉ một lời ngụy biện đơn giản đã khiến người khác ghét một tộc là không tốt.
"Đúng thế, đúng là một tộc rắc rối-ja no~. Rồi, cô bé, tại sao em đi cùng với waka đến đây?"
[Này, đợi đã]
Lần này tôi viết trước khi vỗ vai Tomoe.
Sao thế~ Cô lại đi chấp nhận lời nói vừa nãy dễ dàng đến thế sao? Có điều gì đó cô vẫn chưa nói với tôi đúng không?!
"Oh! Waka, cso chuyện gì sao?"
Ah, tôi chắc chắn rồi. CÓ chuyện gì đó.
[Tại sao lại việc anh bị nguyền rủa nhất định lại phải do tộc quỷ nhân?]
Tôi hỏi cô bé. Thật tốt khi cô nhóc có thể đọc được.
Tất nhiên, tôi nhận ra điều này đơn giản chỉ do may mắn. Bởi vì tỷ lệ biết chữ trong thế giới này không cao đến thế.
"Bởi vì ngôn ngữ thông thường được ban phước bởi nữ thần một thời gian ngắn trước khi mỗi người được sinh ra và đó là thứ mà tất cả mọi người trong thế giới này đều có thể nói"
"..."
"Ah, nhưng quỷ nhân và bán nhân thì không thể. Những kẻ đó không được chấp nhận bởi nữ thần nên chúng phải học để có thể nói được.
"..."
"Nhưng có những người có thứ gọi là 'tamer' và họ có khả năng nói chuyện với quái vật, loài không thể nói ngôn ngữ chung và còn có những người nó thể nô ɭệ hóa chúng."
(note: tamer được phiên âm ra katakana)
Cô ấy nói về 'tamer' giống như cô bé ghét bản thân cái từ ấy.
Từ 'mọi người' cô bé nói, tôi có thể hiểu cô bé chỉ ý nói đến hyuman và điều đó hơi khiến tôi buồn lòng. Nhưng ngoài ra.
Sự phân loại đó, quái vật hử. Tôi là một trong số chúng.
Và, ban phước hử. Từ những điều tôi được nghe, nếu hàng năm đến thần điện của nữ thần-sama thì bạn sẽ dần dần hiểu được từ ngữ và sau đó sẽ có thể nói được.
Mỗi người mỗi khác nhưng bọn họ thường sẽ hiểu được các câu nói khi được 3 tuổi. Cô bé nói với tôi đối với em ấy là lúc 4 tuổi.
Như vậy, tôi sẽ không thể nói được. Đúng hơn, mấy người quỷ nhân và bán nhân đó, họ bắt đầu từ con số không và học nó, thực sự, tôi kính trọng bọn họ.
Bởi vì. Không phải họ đã thành công sao? Bọn họ lặp đi lặp lại 'a u e' rồi nó trở thành từ ngữ.
Đầy là thứ mà tất cả mọi người sử dụng, ngôn ngữ thông thường! 'Giờ. Tất cả những tên không phải hyuman! Giải mã những âm thanh rêи ɾỉ này và học chúng!' là điều ngươi đang nói nói với ta ư?
He~e. Fu—n.
Hiểu rồi, hóa ra mọi thứ hoạt động như thế.
... ...
Con mụ!!!!
Booọ gànn dơở!!!
Vầy ra điều ước của ngươi là kháng cự một cách hoàn toàn hử.
Với ta thì không sao. Nếu thế thì tung hết sức ra đi.
Mặ dù việc tìm kiếm dấu vết của bố mẹ tôi được đạt lên hàng đâu TUY NHIÊN!
Sau đó, tôi NHẤT ĐỊNH sẽ đập con mụ nữ thần đó thẳng và mặt ít nhất một lần. Kể cả nếu mụ ta là phụ nữ tôi cũng sẽ không nương tay! Chuyện này! Lần đầu tiên trong đời mình! Tôi kiên quyết muốn hành hạ một người phụ nữ đến thế!
Hãy chắc rằng người sẽ trông đợi cuộc hội nghộ của chúng ta đi mụ nữ thần chó đẻ ăn cứ... (Phần còn lại có thể gây ung thư màng nhĩ và cũng quá dài nên chúng tôi đã loại chúng đi. Xin thứ lỗi cho – bởi Tsukuyomi)
[Anh hiểu tồi. Có khi đó là một lời nguyền do bọn quỷ dữ gây ra. Cám ơn em vì đã lo lắng. Giờ em nói tiếp đi]
Sau đó.
Cô nhóc bắt đầu giải thích sự việc cho Tomoe.
Dù sao, thứ gọi ban phước đó.
Tôi thực sự băn khoăn không biết có phải mụ ta trực tiếp ban tặng cho họ, chẳng phải mụ chỉ cần khiến mấy ái nữ làm việc đó sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.