Giờ tôi gặp rắc rối thiệt rồi.
Họ không thể hiểu lời tôi nói.
Cho đến bây giờ, tôi chẳng gặp khó khăn gì khi giao tiếp bằng tiếng Nhật cả.
Với các Orc, người lùn và lũ nhện vẫn ổn kia mà.
Mà cũng một phần là tại Tomoe và Mio nữa. Sau khi lập giao ước, cả hai người họ biến thành hình người, nên tôi cứ ngỡ là lời mình nói ra vẫn ổn.
Bậy rồi, hoàn toàn nhầm to.
Ngay từ ban đầu, thay vì chấp nhận việc tôi có thể nói chuyện với Mamono, tôi gần như còn không nghĩ là mình không thể giao tiếp với con người.
Phải, không hề luôn.
Tuy đã có một dự cảm khá xấu rồi, nhưng tôi vẫn cho Tomoe và những người khác, có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ thông dụng, giao tiếp thử với nhau.
Tôi không hiểu được. Việc họ có thể trò chuyện với nhau làm tôi bị tổn thương. Nhất là Mio, tại sao cô ấy có thể trò chuyện được? Thần đồng giáng thế chăng?
Nó làm tôi nhớ đến cái lần đầu tiên một người ngoại quốc bắt chuyện với tôi. Sẵn nhắc luôn, tôi có thể nói lõm bõm một ít tiếng Anh. Nhưng nếu xuất hiện một từ chuyên dụng, tôi chỉ biết bó tay chịu trói. Và dù vậy, bài kiểm tra ngoại ngữ vẫn khá là tệ hại.
Thế là, tôi làm một thử nghiệm.
Tôi tập hợp một vài đại diện của các loài đang sống ở đây, và cố trò chuyện xã giao với họ.
Khi đó, tôi nghiệm ra rằng, người duy nhất có thể hiểu và giao tiếp với mọi người ở đây là tôi!!
Những tộc khác thì, chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tsuki-ga-michibiku-isekai-douchuu/680288/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.