Những gì tôi thấy chỉ là một vùng đất hoang và núi đá rộng lớn.
Vẫn tiếp tục một cách mù quáng lao vào vùng đất hoang và núi đá này.
Một kịch bản không hồi kết.
Khi tôi rơi, mắt tôi rơm rớm nước mắt và tôi không có lí do để quan sát cẩn thận những gì ở phía dưới. (Trans: đoạn được nữ thần cho bay đây mà)
Nghiêm túc ư? Trong tình huống này.
Đây đã là ngày thứ ba bạn biết chứ?
Nó sẽ ổn nếu có một sự thay đổi ngay bây giờ.
Kể từ thời điểm rơi xuống, tôi đã đi bộ về phía trước bất kể ngày đêm. Nhưng dù sao đây là một vùng đất cằn cỗi. Trước khi nhận ra tôi đang ở cùng một chỗ giống nhau, loại điều, để điều này không xảy ra tôi đã để lại dấu hiệu trong một phần cảnh quan và tiếp tục đi.
Ngay cả với thứ đó, thứ trước mặt tôi mà tôi đang hướng đến, một ngọn núi to lớn, nhưng tôi không cảm thấy nó gần hơn tý nào. Nó có thể là ảo ảnh, và nhiều lần tôi cảm thấy trái tim mình có thể sẽ sụp đổ.
Sau tất cả, vẫn không có ai ở đây không có bất cứ cái gì cả.
Theo một nghĩa nào đó không thể tin được. Không một người, thậm chí đến cả động vật cũng không bạn biết chứ?
Ah, tôi quên mất.
Những thứ tôi có thể ăn là những thứ bạn không tưởng được. Có một lần tôi nhìn thấy một cây sậy khô giống cỏ, đúng như mong đợi, tôi không nghĩ là tôi có khả năng ăn nó. Ngay cả khi nó khan hiếm đi nữa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tsuki-ga-michibiku-isekai-douchuu/680273/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.