Chương trước
Chương sau
28.
Mấy ngày nay, hoàng cung an tĩnh lại náo nhiệt lên.
Nguyên nhân là vì Tiểu Vương Tử chuẩn bị tổ chức hôn lễ cùng Mỹ Nhân Ngư.
Tiểu Vương Tử nhìn bảng kế hoạch thật dài những việc phải làm trong ngày hôn lễ, mặt nhỏ nhăn thành quả khổ qua: Kết cái hôn thiệt là phiền toái a~
Mỹ Nhân Ngư: Nhân loại các người chính là phiền toái.
Tiểu Vương Tử: Vậy người cá các anh kết hôn như thế nào?
Mỹ Nhân Ngư: Bọn ta không có hôn lễ, nhìn trúng ai thì kéo về sơn động tiến hành hoạt động không thể miêu tả.
Tiểu Vương Tử: …
Thô bạo đơn giản như vậy sao?
29.
Hôn lễ vẫn cử hành đúng hạn.
Hành trình cả ngày lưu xuống, Tiểu Vương Tử cảm giác như eo nhỏ của mình sắp bị chặt đứt.
Buổi tối, hai người ngồi trong phòng ngủ được bố trí tinh xảo.
Tiểu Vương Tử: Kết hôn rồi nè ~
Mỹ Nhân Ngư: Cảm giác như thế nào?
Tiểu Vương Tử: Mệt ~
Mỹ Nhân Ngư: Mệt mỏi còn đợi em sau đó nữa nha!
Dứt lời liền nhào tới, nhanh nhẹn lột bỏ lễ phục trên người Tiểu Vương Tử.
Sau đó, Tiểu Vương Tử mới biết được, mệt nhọc ban ngày so với buổi tối đúng là không đáng kể chút nào.
30.
Sáng sớm tỉnh lại, Tiểu Vương Tử phát hiện eo mình thật sự sắp đứt rồi.
Cậu nghiêng mặt nhìn qua, phát hiện Mỹ Nhân Ngư ngủ bên cạnh đến thâm trầm, phiến môi màu trắng không bình thường.
Tiểu Vương Tử khẩn trương bao lấy sườn mặt của Mỹ Nhân Ngư: Anh không sao chứ?
Mỹ Nhân Ngư chậm rãi mở to mắt: Không có việc gì, nhìn xem, đây là lễ vật tân hôn, thích không?
Tiểu Vương Tử nhìn hắn đưa qua một chuỗi vòng cổ, là dùng trân châu đỏ tươi xuyên thành.
Tiểu Vương Tử từng gặp qua bạch châu, phấn châu, tử châu, kim châu, hắc châu, nhưng lại chưa từng nhìn thấy hồng trân châu.
Tiểu Vương Tử: Vì sao những viên trân châu này lại màu đỏ?
Mỹ Nhân Ngư: Em đoán xem.
Tiểu Vương Tử: Ta chỉ biết nước mắt người cá sẽ biến thành bạch trân châu, trân châu đỏ này… Không phải là máu của anh đấy chứ…
Mỹ Nhân Ngư mỉm cười không nói.
Tiểu Vương Tử bắt đầu rưng rưng nước mắt khóc lên.
Mỹ Nhân Ngư luống cuống: Làm sao vậy? Em không thích sao?
Tiểu Vương Tử: Anh… Anh sao lại tự làm mình bị thương như vậy?
Mỹ Nhân Ngư: Nhân Ngư tộc bọn ta sẽ tặng người yêu một chuỗi trân châu trong đêm tân hôn làm lễ vật. Ta không khóc được, không có nước mắt, nên dùng máu để thay thế.
Sau khi Tiểu Vương Tử nghe xong càng khóc lợi hại hơn.
Mỹ Nhân Ngư bất đắc dĩ: Em còn sức lực khóc, xem ra đêm qua ta chưa dốc hết sức nếu không chúng ta lại đến một lần nữa?
Tiểu Vương Tử lập tức ngừng khóc, chỉ là mũi vẫn đỏ rực, có vẻ phá lệ đáng yêu.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, toàn bộ căn phòng đều trở nên ấm áp.
Ngoài cửa sổ loáng thoáng có tiếng ve kêu truyền đến, mùa hè lại sắp sang, chuyện xưa hạnh phúc của bọn họ vẫn còn tiếp tục…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.