Thắng Nam bắt một chiếc taxi, ngồi vào với tâm tư loạn cả lên, hai tay cũng run run đan chặt vào nhau.
“Bệnh viện Vĩnh Kỳ, cám ơn.” Cô thỏ thẻ với người tài xế.
Ngoài trời, con phố chỉ vừa lên đèn. Chiếc xe lướt qua từng hàng quán, phố xá đông vui, ồn ào náo nhiệt. Thắng Nam nắm chặt điện thoại của mình, thấp thỏm đưa mắt về phía xa.
Bạch Thu Nguyệt nhắn cho cô một tin, chỉ là gửi địa chỉ bệnh viện Vĩnh Kỳ và phòng bệnh 205. Cô đọc xong không nghĩ ngợi chút gì liền chạy xuống chung cư, bắt taxi.
Ý Bạch Thu Nguyệt muốn gì, rõ là không có điều gì tốt đẹp đâu. Muốn trêu chọc cô, muốn cho cô thấy điều không nên hay gì đó cô chẳng quan tâm nữa, cô chỉ sợ Hàn Mặc Niên có chuyện gì. Vì tin nhắn này đến khi cô kết thúc cuộc gọi của Hàn Mặc Niên chưa được nửa giờ.
Đến bệnh viện Vĩnh Kỳ, cô liền gặp một y tá trực đêm, hỏi phòng bệnh 205.
“Tầng 3, quẹo phải.” Cô y tá nở nụ cười nghề nghiệp.
Khi cô bước lên mới nhận thức được rằng tầng ba có một khu dành cho bệnh nhân giàu có, đầy đủ và sang trọng chẳng khác gì các khách sạn. Khẽ liếc nhìn một phòng còn chưa khép cửa mới có thể thấu độ xa hoa nó đến cở nào. Cô đếm từng số phòng, cuối cùng dừng lại trước căn phòng 205 chưa khép chặt cửa.
Bên cửa sổ phòng cũng mở toang ra cho thoáng khí.
Thắng Nam núp một bên cánh cửa khi chứng kiến cảnh gai mắt cũng kinh hoảng. Bạch Thu Nguyệt nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-khong-sanh-bang/1211129/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.