Thắng Nam đứng trước cổng chung cư nơi Lý An ở, phía sau lưng là Lý An trong bộ quần áo mặc nhà.
Lý An xách một chiếc vali nhỏ của Thắng Nam, rồi vờ có việc bận chạy lên lầu trước, bỏ lại Thắng Nam và Hàn Mặc Niên, anh đang đứng dựa vào xe, tư thế thư thái, mặt thì lạnh nhạt nheo mắt nhìn bóng dáng của Lý An đi như bị ma đuổi.
Lý An vẫn còn bóng ma ám ảnh hôm ở Đế Đài đối với Hàn Mặc Niên. Cái hất tay mạnh, khuôn mặt thì như Atula từ địa ngục chui lên của anh, làm cô mỗi lần nghĩ đến là nổi da gà. Dù cô biết, lỗi là ở mình, đã lơ là trong việc chăm sóc cho Thắng Nam, khi cô là quản lý của em ấy.
Thôi, bây giờ cứ chuồng lẹ là thượng sách.
Thắng Nam cứ thấy Lý An đi như chạy, gấp rút rời khỏi tầm mắt Hàn Mặc Niên thì thở dài, cô biết lý do vì sao Lý An lại như bị ma đuổi như vậy.
“Mặc Niên, hình như anh và chị An... có gì đó hiểu lầm?” Thắng Nam nhìn anh, khuôn mặt đăm chiêu.
“Tôi và cô ấy có gì mà hiểu lầm?” Nói xong anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần mình.
Cô cũng theo phản xạ, nhích chân bước tới, tiện thể kéo khẩu trang lên xíu, tránh bị ai đó dòm ngó, mắt còn liếc qua lại mấy cái. “Đừng, nơi này đông người lắm...”
Anh chỉ cười, nắm lấy hai bàn tay cô rồi vuốt ve lòng bàn tay nhỏ bé đó, anh khẽ nói: “Thắng Nam, đợi tôi... vụ việc ngày hôm đó em hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-khong-sanh-bang/1211127/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.