Bên ngoài trời đã sáng rõ, ánh sáng ấm áp chiếu rọi vào căn phòng ngủ của Hàn Mặc Niên. 
Anh khẽ chau mày rồi mở mắt ra, người bên cạnh đã biến mất từ khi nào không hay. Lúc này đây, trong lòng anh chẳng biết có ý vị gì, chỉ thấy hụt hẫng nhìn bên cạnh. 
Bỗng cười khổ, anh cần người ta đến độ vầy rồi ư? Nghĩ xong, trong lòng anh đã có đáp án hiện lên, xuất hiện đột ngột, làm anh hơi ngẩn người. 
Bước xuống giường, anh đi đến phòng cô, cửa không khoá nhưng bên trong lại không có bóng người. Đến phòng khách cũng không thấy cô đâu, rồi cuối cùng là phòng bếp, anh đã thấy bóng dáng nhỏ đó đang loay hoay trong bếp trong chiếc tạp đề chấm bi đáng yêu. 
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh dựa vào cửa bếp, hay tay bỏ vào túi quần, ung dung thưởng thức cảnh tượng đẹp đẽ xen lẫn ngọt ngào này. 
Thắng Nam trong kiểu áo thun rộng thùng thình khuất quần sooc ngắn anh thường thấy, cô nhìn mảnh mai nay càng ốm yếu hơn, nhưng tay chân rất lanh lẹ, khuôn mặt đang ửng hồng vì sức nóng của bếp ga. Cô đang chiên thịt thì phải, mùi hương thịt được ướp vị lan toả khắp gian bếp. 
Cô chú tâm làm, chẳng nhận ra anh đứng nhìn mình bao giờ, cứ vu vơ hát, hết bài này đến bài khác, tay chân vẫn bận bịu vô cùng. 
Hàn Mặc Niên lắc đầu cười, anh bước về lại phòng, bắt đầu vệ sinh cá nhân. 
Khi anh bước ra với chiếc khăn lau mặt, trên người đã ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-khong-sanh-bang/1211113/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.