Tư Thố Như trong bộ sườn xám cổ kín bước ra từ chiếc rèm cửa gian phòng chính, phía sau còn có thêm hai người, một trai một gái trạc tuổi Thắng Nam.
Hai người họ dường như biết Hàn Mặc Niên, họ gật đầu chào: “Cậu Hàn.” Rồi họ nhìn đến cô, gật đầu chào, nhưng không nói câu gì. Đôi mắt họ, nói sao nhỉ? Không một lớp sóng nào cả, đen như hồ nước.
Hàn Mặc Niên cũng gật đầu xem như chào lại, không nói tiếng nào.
Tư Thố Như nhận từ người con trai dây thướt đo, bà nhẹ kéo cánh tay Thắng Nam xích lại gần mình, mỉm cười: ”Cho ta gọi cháu là Tiểu Nam nhé?”
“Được chứ ạ.” Đứng bên cạnh Tư Thố Như, Thắng Nam cảm thấy rất dễ chịu, dường như đã thân quen từ kiếp trước. Bình yên, cứ tưởng tượng đang ở một bờ ruộng và trời thì lộng gió.
“Cháu ngoan quá.” Bà vuốt má cô, đôi mắt long lanh. “Ta sẽ lấy số đo cháu trước, chỉ mất khoảng một phút, sau đó sẽ dẫn cháu thay thử y phục và sau đó nữa...” bà liếc nhìn Hàn Mặc Niên đang dáng chặt mắt vào Thắng Nam từ phía trước mắt bà, nói ẩn ý: “Có người sẽ dẫn cháu thăm quan Cầm Cổ Trấn, tối đến chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối nhé?”
“Thật ạ?” Mắt Thắng Nam mở to, hào hứng, sau đó tự tắt ngắm, dè dặt: “Có phiền bà lắm không ạ?”
“Tất nhiên là không rồi.” Tư Thố Như nhìn sắc mặt của Thắng Nam, rồi đến Hàn Mặc Niên đang dửng dưng, bồi thêm: “Tiểu Niên sẽ dắt cháu đi thăm quan Cầm Cổ Trấn, dù sao Tiểu Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-khong-sanh-bang/1211103/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.