“Vậy tiểu hồ ly thì sao? Tiểu hồ ly có sao không Hạ tiên sinh?” Một người ngồi ở dưới khán đài hỏi lớn.
Hạ Tuấn Lâm vỗ chiếc quạt vào lòng bàn tay, nhìn về phía người đó mà bảo, “Ta mong là tiểu hồ ly sẽ không sao”
Dưới khán đài ồ lên một tiếng thất vọng, lại có người chợt hỏi, “Vậy vương gia đó thì sao?”
Hạ Tuấn Lâm im lặng hồi lâu mới lên tiếng, “Sau khi vương phi mất đi, ngài đã trở về đất nước của mình, dù huynh đệ tướng mã đều đã hy sinh, nhưng đất nước cũng vào tay một vị vua tốt, ngài tiếp tục dẫn binh trấn giữ biên cương, mãi cho đến khi tử trận”
Quan chúng dưới khán đài trầm mặc hồi lâu, một nữ tử bưng trà ra cho quan khách sau đó khẽ lên tiếng, “Hạ tiên sinh, câu chuyện ngài kể hôm nay chẳng hay chút nào cả” Nói rồi, nàng ta đưa tay quẹt đi giọt nước mắt đang chảy ra từ khoé mắt của mình, ai nấy trong Thanh Trà Lâu cũng đều cúi mặt không nói năng gì.
Hạ Tuấn Lâm cười phì một tiếng, “Nào nào, câu chuyện hôm nay buồn đến vậy sao? Vậy sau này ta không nhắc đến nữa nhé!”
Nghe Hạ Tuấn Lâm nói thế, bầu không khí cũng bắt đầu trở lại náo nhiệt, “Hạ tiên sinh, sau này ngài kể chuyện vui nhé, bọn ta nghe xong chẳng còn hứng thưởng trà nữa rồi”
Hạ Tuấn Lâm nghe vậy liền bật cười, vừa gật đầu vừa đáp, “Được”
Thời gian thấm thoát đã trôi qua, người ta vẫn truyền miệng nhau giai thoại về tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-ho-ly/3491777/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.