Trời cũng đã khuya, người trong phủ lại phải lật đật kéo nhau ra chắn cửa nẻo. Lính canh cổng cũng bất đắc dĩ mà chạy vào trong phủ trú tạm, chúng phủi mấy giọt mưa trên vạt áo ướt mem, thở dốc mà nói: “Bẩm... bẩm vương gia... vương phi...” Rồi hắn nuốt nước bọt, trông đã bình tĩnh hơn nhiều, “Vừa nãy sấm loá, hạ nhân thấy phía xa có một con hồ ly trắng rất to, có tận tám cái đuôi, hai mắt tím lịm, nhe nanh rất dữ tợn…”
“Ngươi có nhìn nhầm không đấy?” Lão Khúc chau mày hỏi.
“Ta nhìn rất rõ mà! Hắn cũng nhìn thấy, cả ông lão này nữa!” Hắn chỉ vào tên bên cạnh.
“Đúng! Đúng ạ, hạ nhân cũng thấy.. à đúng rồi, lão bá này đang trên đường đi ngang qua, không may gặp mưa lớn bất chợt nên đi đến xin trú tạm ở cổng phủ ta, nhưng hiên cổng cũng không thể chắn được nên hạ nhân mạn phép dẫn lão vào điện gặp vương gia, mong vương gia, vương phi trách tội!”
“Không sao, đột nhiên mưa lại to thế này…” Mã Gia Kỳ nhíu mày nhìn ra sân viện, nước mưa đổ ập xuống như một tấm màn trắng xoá treo trước cửa.
“Yên dạ khởi phong, vân thôn huyết nguyệt, yêu ma thành nhân, trao tẩu hài tử...” Lão chắp tay sau lưng, miệng khẽ lầm bầm nhìn Mã Gia Kỳ và Sở Nhiên, “Lão nhân bái kiến vương gia, vương phi!”
Mã Gia Kỳ nhìn lão, hai tên hạ nhân cũng xì xầm, “Lão ta nói gì thế? Ngươi hiểu không?”
“Ngươi nghĩ ta có hiểu không?!” Tên còn lại nhỏ giọng đáp.
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-ho-ly/3491768/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.