Âm thanh luyện kiếm ngoài sân làm tiểu hồ ly giật mình tỉnh giấc, nó ngẩng đầu nhìn hai nam nhân đang đấu với nhau qua khung cửa sổ, lại vươn mình một cái rồi nhảy thoắt ra.
Lớp y phục mỏng dính ướt thấu không che được cơ thể hoàn hảo của hai vị vương tướng, hồ ly nghiêng cái đầu nhỏ nhìn ngẫm kiếm pháp, còn cả Mã Gia Kỳ. Gương mặt của Mã Gia Kỳ không khiến người khác vừa gặp đã nhớ, nhưng nếu ở bên cạnh một khoảng thời gian sẽ day vào không rời. Đôi mắt đan phượng của y vừa sắc bén lại vừa dịu dàng, giống hệt như con người của y vậy. Tiểu hồ ly mãi lo nhìn ngắm, đến lúc bị phát hiện mới giật mình mà kêu lên.
“Tiểu hồ ly!”
Lưu Diệu Văn dừng lại, Mã Gia Kỳ cũng thu lại kiếm, bước đến xoa đầu tiểu hồ ly.
“Có phải ồn đến ngươi rồi không?!” Mã Gia Kỳ khẽ nói. Hồ ly híp đôi mắt to tròn, dúi đầu vào lòng bàn tay y, khẽ kêu lên một tiếng.
“Vương gia, tướng quân, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời hai vị vào dùng!”
Lời vừa dứt, hồ ly đã reo lên mấy tiếng, nó vừa chạy vừa nhảy phi tọt vào thiện sảnh. Lưu Diệu Văn cười, “Không biết con hồ ly này có thật hiểu tiếng người không, nhắc đến ăn thì đâu cũng thấy nó”
Khoé môi Mã Gia Kỳ khẽ cong lên, “Không chỉ hiểu mà còn biết cứu người”
“Vâng?” Lưu Diệu Văn không nghe rõ, nhanh chóng hỏi lại.
“Không có gì” Mã Gia Kỳ cười, đưa lại kiếm cho hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-ho-ly/3491763/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.