Sau khi rời khỏi đan phố, Du Tiểu Mặc ôm 440 vàng đi vào một con đường khác để tìm tiệm đồ gỗ.
Vốn là khi nghe xong giá cả mà chưởng quầy đưa ra hắn rất xúc động, còn có ý định đem tất cả linh đan đều bán cho hắn, nhưng nếu một lần bán quá nhiều, hắn lại có chút bận tâm, cho nên suy nghĩ kỹ thì vẫn nên giữ lại, chờ lần xuống núi sau lại bán tiếp.
Nhưng mà cũng phải nhìn xem hạt giống linh thảo có đắt hay không, nếu như chỗ tiền này vẫn còn chưa đủ dùng, vậy thì hắn đành phải quay lại bán hết.
Tiệm đồ gỗ, nghĩa giống như tên, là nơi bán các loại đồ vật chế tạo từ gỗ. Toàn bộ Hòa Bình trấn chỉ có một cửa tiệm đồ gỗ này, cho nên cửa hàng rất lớn, một mình chiếm ba căn nhà, bảng hiệu treo phía trên vô cùng gây chú ý, lúc Du Tiểu Mặc đi tới đây, chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy cửa tiệm này.
Trên bậc thang trưng bày mấy cái tủ gỗ mới tinh, lớn nhỏ đều có, các loại tủ cũng chia làm nhiều dạng, đều làm từ một loại gỗ của cây dương mộc, nhìn qua còn bóng loáng.
Trong tiệm có vài vị tiểu nhị, nhưng bọn họ đều đang nói chuyện với khách hàng, tuy nhiên Du Tiểu Mặc có thể nhìn thấy trong góc có một người đang đứng, bóng lưng có chút cô đơn.
“Đông Cửu, có khách tới, còn không mau ra tiếp đãi.”
Không đợi hắn mở miệng, tiểu nhị gần nhất liền quay sang phía người kia gọi, nhưng giọng điệu không hề có ý tốt, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/198825/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.