Không đợi Du Tiểu Mặc nói chuyện, hai gã áo đen khác đã rút đao xông ngay về phía hắn, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào họ, hiện lên hai khuôn mặt dữ tợn, tím tái.
Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã nhảy dựng lên, nếu không biết hai người này còn sống thì chắc hắn lại tưởng mình gặp quỷ cũng nên, thực lực của hai người không tệ, nhưng có lẽ là do bị thương, động tác nhìn có vẻ nhanh, nhưng trên thực tế vẫn chậm chạp lắm.
Không bao lâu, hai người đã bị Du Tiểu Mặc giải quyết.
Lăng Tiêu thong thả bước vào.
Du Tiểu Mặc dừng động tác một lát, trong một giây này, ba người đột nhiên kêu lên đau đớn, đồng thời cắn lưỡi tự vẫn, mùi máu tươi càng nồng nặc hơn.
“Anh biết ba người này không?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc, cố ý chạy tới sơn động của bọn hắn chỉ để tự sát sao, còn tưởng rằng không địch nổi lại với bọn hắn nên mới tự sát chứ?
“Không biết!” Lăng Tiêu ghét bỏ đá thi thể của hai gã áo đen ra khỏi sơn động, máu trên mặt đất nửa khô nửa ẩm, hiển nhiên là đã trốn ở đây được một thời gian rồi.
Du Tiểu Mặc ném cỗ thi thể thứ ba ra khỏi sơn động, “Anh nói có phải họ đang tránh né kẻ thù, kết quả lại tưởng chúng ta là kẻ thù của mình, vì không chịu nhục, nên mới tự sát?”
“Quá ngốc!” Lăng Tiêu đi về phía giường đá, quả nhiên thấy chăn đã bị một vết máu lớn làm ô uế, ghét bỏ ném xuống mặt đất, “Chúng không tránh né sự đuổi giết của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336929/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.