“Hắc Hùng, chẳng phải chủ nhân đã bảo ngươi không thể để lộ chuyện của ngài sao, ngươi lại tùy tiện tiết lộ cho mấy kẻ qua đường, biết tội chưa?”
Giọng nói của người nọ như bị ai đó bóp cổ, khàn khàn mà trần thấp, toàn thân được bao phủ bởi áo choàng đen, thứ duy nhất hở ra là một cặp mắt âm u mù mịt, lúc này cặp mắt kia đang dùng ánh nhìn vô cảm nhìn Hắc Hùng chằm chằm.
Hắc Hùng kịp phản ứng, vội vàng chắp tay cung kính nói; “Hóa ra là sứ giả đại nhân, xin sứ giả đại nhân minh giám, Hắc Hùng không biết gì nhiều, dù có nói thì kẻ kia cũng không thể liên tưởng tới chủ nhân được.”
Người nọ hừ một tiếng, “Ta có tin thì ngươi cũng không dám, lần này ta tới là có nhiệm vụ bí mật muốn giao cho ngươi.”
“Mời sứ giả đại nhân nói.”
“Nhiệm vụ của Hình Thất đã thất bại, thành Tự Nhiên là nơi tất phải đi qua nếu muốn tới sông Hoạt Thủy, cho nên kế tiếp các ngươi phải gác cửa thành thật nghiêm khắc, bất cứ kẻ nào có bản thể là Quy đều không thể bỏ qua.” Người nọ nói.
Hắc Hùng do dự, “Nhưng mà nếu để người ta biết chúng ta bắt người của Quy tộc, liệu có đắc tội thông linh Huyền Quy không?”
Tuy thành Tự Nhiên không phải là địa bàn của thông linh Huyền Quy, nhưng cùng ở mạn bắc, nếu khiến Huyền Quy tộc tức giận, chỉ sợ gã không thể nào xưng vương xưng bá trong thành nữa rồi.
“Không ai bảo ngươi nghênh ngang bắt người của Quy tộc, chỉ lén lút xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336886/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.