Sau cuộc nói chuyện kia, Du Tiểu Mặc theo lời thả Du Quân Kỳ ra, bản ý là bảo ông ta đi được bao xa thì cứ đi, nhưng Du Quân Kỳ lại dính như cao da chó vậy, bám chặt thật là chặt, đuổi sao cũng không đuổi được.
Thực ra Du Quân Kỳ đã sớm nhận ra hắn là con trai mình, ngoài miệng không nói ra thì thôi đi, còn định mượn cơ hội dính chặt bên cạnh hắn hả, không có cửa đâu.
Vì vậy, vừa được thả không bao lâu, Du Quân Kỳ đã làm Du Tiểu Mặc phiền chết đi được, lại bị trả về không gian.
Lần này khác lúc trước, Du Quân Kỳ hoàn toàn tự nguyện, con trai tức giận, mình phải đi sám hối thôi.
Ban ngày, sơn mạch Quỷ Trủng còn đồ sộ hơn buổi tối, phóng tắm mắt nhìn tới là một đống ngọn núi màu nâu đỏ giăng khắp nơi, tất cả đều trụi lủi, cao vút trong mây.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng ở chân núi, hai người bị cảnh vật làm cho thật nhỏ bé.
“Bây giờ anh muốn gọi họ ra kiểu gì?” Du Tiểu Mặc hưng phấn nhìn Lăng Tiêu, tối qua y đã nói với hắn, không cần tìm cũng có thể làm thành viên của Thiên Cẩu tự xuất hiện.
“Em cứ xem đi.”
Lăng Tiêu bước lên trước vài bước, khí thế trên người như ẩn như hiện, chỉ thấy y lật bàn tay lên, trong lòng bàn tay lập tức hiện lên một đám lửa màu đỏ tím, chính là sự kết hợp giữa Kỳ Lân Thần Hỏa và Yêu Hoàng Thần Hỏa, đám lửa dần dần hình tháng một quả cầu lửa, phát tán nhiệt độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336875/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.