Rừng Tử Vong, khu rừng Du Tiểu Mặc bị truyền tống tới lúc trước, dưới gốc cây làm mồ chôn bao nhiêu người kia, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang kiểm kê chiến lợi phẩm.
Đối với Du Tiểu Mặc mà nói, thứ quý giá nhất không phải là long huyết, mà là mười mấy cây linh thảo đào được ở thôn Hồ, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng quý giá.
Ngày đó, sau khi đào xong linh thảo, Du Tiểu Mặc nhanh chóng trồng chúng vào ruộng linh thảo trong không gian, dù đa số đã mọc rễ nảy mầm, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian dài để thành thục, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.
“Trong số đó có linh thảo cần dùng cho Luân Hồi đan không?”
Du Tiểu Mặc kích động nói, tám vị linh thảo được Phó Thương Khung miêu tả đều ở trạng thái thành cây, không đề cập đến lúc phát triển, mà số linh thảo hắn lấy được đều chưa nẩy nở, cho nên hắn cũng không rõ lắm.
Lăng Tiêu vuốt cằm: “Hẳn là không có.”
Du Tiểu Mặc suy sụp, “Sao anh chắc chắn vậy?”
Lăng Tiêu nghiêm túc đáp: “Em đã coi như không có, nếu bỗng phát hiện có chắc chắn sẽ cảm thấy vui mừng khôn xiết.”
Du Tiểu Mặc xạm mặt, lại đem cái đống lý luận tiêu cực kia ra lừa gạt hắn, tuy rất có tác dụng, nhưng vô dùng lừa đảo, “Không nói nữa, vậy phải xử lý long huyết thế nào?”
Nếu long huyết thật sự là máu của vợ Du Chấn Thiên, vậy thì phải sử dụng sơm sớm, bởi vì Long tộc nhạy cảm với máu mình lắm, một khi tới phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336851/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.