Mặt Giang Lưu đã được chữa trị, hai con mắt mà giờ là hai lỗ thủng đen ngòm đang được đắp vải ướt, nhìn theo góc độ của Du Tiểu Mặc có vẻ cũng không thảm thiết ghê lắm, tối đa là sắc mặt tái nhợt.
Du Tiểu Mặc do dự một chút, vẫn gạt bỏ ý định đi xuống xem sao, lỡ đâu Đường Trung Hoa trở về bắt gặp được, nhất định sẽ đánh nhau, thực lực của lão già kia ngang ngang hắn.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lại xếp mái ngói về chỗ cũ.
Mấy thứ như mái ngói này phải cầm nhẹ nhàng đặt cẩn thận, bằng không chỉ hơi va chạm một chút là phát ra tiếng vang ngay, nhất là trong đêm tối yên tĩnh thế này, âm thanh còn bị phóng đại lên vài lần. truyện tiên hiệp hay
Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn đã cẩn thận lắm rồi, vậy là lúc chân của hắn dẫm lên miếng ngói nào đó, lập tức phát ra tiếng răng rắc, trong lòng đang chửi thề ầm ĩ.
Ngói gì mà vừa dẫm đã vỡ vậy, chất lượng quá kém!
“AI ĐẤY?”
Mấy người dưới phòng bị động tĩnh trên nóc nhà làm kinh động, kể cả Đường Trung Hoa vừa trở về, phản ứng của lão nhanh hơn cả thủ vệ, không tới một giây đã bay lên nóc nhà.
Nhìn thấy bóng đen sắp biến mất trong màn đêm, Đường Trung Hoa lập tức đuổi theo.
Thủ vệ không đuổi theo, nhưng bọn hắn đi báo thành chủ, cũng báo luôn cả hướng Du Tiểu Mặc bỏ chạy, nếu trở thành ba ba trong hũ thì việc chạy khỏi phủ thành chủ cũng khó khăn.
Du Tiểu Mặc chạy như có lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336847/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.