Không thể ở lại thôn Hồ nữa, Vương ca và thuộc hạ của gã có đi mà không có về, đợi tới lúc Thanh Phong Môn phát hiện có gì kỳ quặc sẽ phái người tới tìm kiếm, hơn nữa cũng chẳng có lý do gì để ở lại chỗ này.
Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn Ông Công vẫn đứng nguyên tại chỗ, đúng là thua với lão, đã hơn trăm tuổi rồi mà không khiến người ta bớt lo.
“Ta không đi.” Ông Công gạt tay hắn, nhưng không hất ra.
Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ nói: “Ông Công, ông đừng tùy hứng nữa được không, thôn Hồ đã không an toàn rồi.”
Ông Công ngồi trên mặt đất, “Ngày nào còn chưa báo thù, ngày ấy ta không thể rời khỏi thôn Hồ.”
Du Tiểu Mặc nhe răng trợn mắt, ta thấy ông muốn làm ta mềm lòng thì có.
Nhưng đúng là hắn sẽ không trơ mắt nhìn lão đầu này chết ở thôn Hồ, ở cùng mấy ngày này, hắn có thể thấy Ông Công cố chấp như thế nào, sáng sớm mỗi ngày, Ông Công luôn tới phần mộ của con cháu, nét mặt không buồn không vui, đại khái là nước mắt đã cạn.
“Được rồi, coi như ta sợ ông, đi thôi!” Du Tiểu Mặc đành phải nâng Ông Công dậy.
Cơ thể Ông Công loạng choạng, mắt hơi mở lớn một chút, “Ngươi sẽ giúp ta báo thù?”
Du Tiểu Mặc nói: “Ta sẽ đáp ứng sẽ giúp ông, nhưng ta không đảm bảo nhất định có thể làm được, ta chỉ cố thể cố gắng hết sức, nếu gặp phải nguy hiểm ta sẽ ưu tiên cho an toàn của bản thân.”
“Được!”
Ông Công không phải là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336839/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.