Khuôn mặt ngơ ngác của Phong Trì Vân dần dần khôi phục sinh khí, khi hắn mở mắt ra, linh hồn bay mất bấy lâu bỗng trở lại trong cơ thể hắn, ánh mắt trống rỗng lại sáng ngời như trước, hình ảnh đầu tiên rọi vào cặp mắt ấy là một thanh niên tóc bạch kim tuấn mỹ.
Thanh niên tóc bạch kim ấy có một khuôn mặt vô cảm, nhưng Phong Trì Vân có thể đọc được trong ánh mắt y tràn đầy tình cảm nhớ nhung, khóe miệng không nén nổi nụ cười.
“Ngươi đã đến.”
“Ta tới rồi.” Thanh niên tóc bạch kim chần chừ gật đầu, giọng nói khàn khàn, lúc ánh mắt hai người gặp nhau, tình cảm đã từng không biết phải giải quyết thế nào, giờ khắc này bỗng tan thành mây khói.
Phong Trì Vân cảm nhận cơ thể lại thuộc về mình một lần nữa, trí nhớ của hắn chỉ dừng lại tới khi bị Du Chấn Thiên mang ra khỏi đại trang viên, trước đây, hắn sống ở đại trang viên cũng khá tự do.
Ngân Qua đi đến ngồi xuống bên cạnh Phong Trì Vân, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Về mẫu cổ trong cơ thể ngươi…” Ngân Qua thuật lại sơ qua lời Lăng Tiêu nói cho hắn nghe, chỉ sợ Phong Trì Vân không muốn, y cố ý nhấn mạnh chữ nào đó.
Phong Trì Vân càng nghe càng cứng ngắc, tuy rằng hắn thật sự thích Ngân Qua, nhưng vẫn chưa có ý định tiến triển đến bước ấy.
Ngân Qua thấy hắn không có phản ứng, biết rõ hắn không quá tình nguyện, “Nếu ngươi không muốn cũng được, ta sẽ bảo Lăng Tiêu trực tiếp lấy mẫu cổ trong cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336832/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.