Ai cũng rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt như vậy, không ngờ lại có biến cố, đợi mọi người thấy rõ kẻ ngăn Lăng Tiêu lại, không nén nổi ngạc nhiên, hóa ra là Tề Hàng của Đan Sư Công Hội.
Tề Hàng là một đan sư cấp mười một, địa vị của lão ở Đan Sư Công Hội cũng không thấp, lực công kích không yếu như đa số đan sư, với thực lực của mình, Tề Hàng hoàn toàn có thể đứng ngang hàng với cường giả Thần cảnh, hơn nữa lão còn có một yêu thú khế ước bản mệnh, tuy không phải là Đế Vương Thú, nhưng cũng rất mạnh, người bình thường gặp lão đều chọn đi đường vòng cho khỏe.
Ai mà ngờ người gây hấn lại là Tề Hàng chứ.
Lúc trước Du Minh bảo lão ra tay, Tề Hàng còn ra sức từ chối, bây giờ Du Minh chết rồi, ngay cả Du An Thái cũng không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, vậy mà lão lại chìa mặt ra.
Cử động này làm cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.
“Lão định thừa nước đục thả câu đấy.” Kiều Vô Song vừa liếc đã hiểu ý đồ của Tề Hàng.
“Lão già này đúng là giỏi đục nước béo cò.” Hùng Tiếu cũng có chút xem thường hành động của Tề Hàng, trong mắt y, đại trượng phu là phải quang minh lỗi lạc, mà loại như Tề Hàng đúng là tiểu nhân.
Kiều Vô Song nghiêm túc nói: “Tổn thương do lãnh vực tự bạo không chỉ tệ bình thường, ngay cả Du An Thái cũng bị dọa đến đào tẩu, ta nghĩ vết thương của Lăng Mặc cũng khá nặng, theo tình huống, rất có thể hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336766/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.