Câu nói của Kiều Vô Song xoa dịu bầu không khí căng thẳng phần nào.
Hoàng Phủ Nhận nghe ra được hắn có hàm ý khác, cộng với sự hiểu biết về Kiều Vô Song, liền hoãn nộ khí, hỏi, “Vô Song, lời này của ngươi có ý gì?”
Kiều Vô Song nói: “Những gì con mới nói chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng khả năng có thể kết luận vô cùng thấp, không tới 1%, có lẽ đã có người biết về cấu tạo của cung điện dưới mặt đất này, nếu không thì sao Thương Minh lại không nhận được tin tức.”
“Theo ý Kiều huynh thì là vì sao?” Hùng Tiếu hỏi.
“Hẳn là có liên quan tới Thôn Kim thú.” Kiều Vô Song chớp mắt, “Mọi người ngẫm lại xem, từ lúc chúng ta đuổi theo Thôn Kim thú đến bây giờ, có ai từng nhìn thấy Thôn Kim thú chưa? Dù bản lãnh của nó có cao đến mức nào, có quen thuộc đường lối trong địa cung này ra sao, cũng không thể tránh thoát hoàn toàn khỏi sự truy đuổi của chúng ta, trừ khi nó đã rơi vào tay người khác.”
Kiều Vô Song vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.
Sắc mặt Du Minh âm u khó đoán, lão nhớ ra lúc trước đã đuổi theo Thôn Kim thú tới một mỏ quặng, rồi nhớ tới thi thể đã phát hiện trong sơn động, rõ ràng là kẻ đuổi theo Thôn Kim thú, nếu thật là như vậy, có lẽ Thôn Kim thú thật sự rơi vào tay người đã giết chết thi thể kia.
Hiển nhiên, Du Thanh Sơn cũng có cùng suy nghĩ với lão, sắc mặt rất tệ.
Kiều Vô Song chú ý tới nét mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336759/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.