Dựa vào những câu trả lời của Chu Lâm, hai người cũng hiểu được đại khái về thân phận và mục đích tới thâm sơn của họ.
Bọn họ là người của Phi Ngư Các, mà Phi Ngư Các không thuộc về bất cứ thế lực nào của Viêm thành, hay nên nói, họ là một thế lực đến từ biên giới của biển Vô Tận.
Biển Vô Tận nằm ở cuối thâm sơn, đi thêm năm ngàn dặm nữa sẽ là một vùng biển, đó là một vùng biển không có điểm tận cùng, cũng chẳng ai biết nó lớn đến đâu. Ở biên giới của nó có một thành trấn, Phi Ngư Các chính là một thế lực trong thành trấn cạnh biển kia.
Thành trấn này gần như không hề qua lại với Viêm thành, chỉ là họ thường xuyên vào thâm sơn săn bắt yêu thú, cho nên có gặp phải họ cũng chẳng có gì là lạ.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đều mới tới phía bắc, cũng không hiểu rõ về nơi này, không biết đến bọn họ cũng là một việc rất bình thường.
Rốt cục thì Du Tiểu Mặc cũng hiểu tại sao Lăng Tiêu lại ra tay cứu họ rồi.
Nếu như Phi Ngư Các đã là “khách quen” của thâm sơn, thì rất có thể họ sẽ biết mục tiêu của nhiệm vụ mà hai người đang làm nằm ở đâu.
Chu Lâm do dự một chút, mới hỏi: “Hai vị thật sự là học sinh của học viện Đạo Tâm à?”
Không thể trách sự nghi hoặc của hắn, bởi vì thực lực mà Lăng Tiêu bày ra quá mạnh, dù học viện Đạo Tâm giàu mạnh đến mấy, có rất nhiều cao thủ đến mấy, nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336671/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.