Sau khi giải đấu kết thúc, Du Tiểu Mặc cũng được tận hưởng một khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có.
Thế nhưng mà hắn còn chưa rảnh rỗi hết một buổi chiều thì đã bị Lăng Tiêu xách vào không gian rồi, hôm qua mới nói muốn huấn luyện hắn, hôm nay đã thực hành luôn, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà.
Du Tiểu Mặc nằm trên đồng cỏ, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, một tiết trời đẹp đẽ tới nhường nào.
Nếu như không có Lăng Tiêu đang ép buộc hắn thì còn đẹp hơn ấy.
Lăng Tiêu đi tới, dùng chân đá đá hắn, “Bắt đầu!”
Du Tiểu Mặc xoay người đứng lên, ai oán nói: “Nhất định phải đánh sao?”
Với thực lực của hắn, cho dù có được đánh trước ngàn cái vạn cái cũng chẳng thể thắng được Lăng Tiêu đâu á, cho nên kết cục chính là, Lăng Tiêu đánh, hắn hứng đòn.
Lăng Tiêu hỏi ngược lại: “Em cứ nói đi?”
Du Tiểu Mặc lập tức lề mà lề mề đứng mãi không xong.
Lăng Tiêu dứt khoát kéo hắn lên, “Cho em hai lựa chọn, một là ra tay với ta, hai là ta ra tay với em, nghĩ thật kỹ xem chọn cái nào.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Lăng Tiêu nhướn mày, “Không chọn sao?”
Du Tiểu Mặc run rẩy nói: “Em chọn cách thứ nhất.”
Lăng Tiêu khoanh tay, lùi lại hai bước rồi nói: “Vậy thì tốt, bây giờ em ra tay với ta đi.”
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái: “Ra thế nào?”
Lăng Tiêu cười thật tươi: “Thì cứ như thế này.”
Lúc nói chuyện thì nắm đấm của y cũng đồng thời vung về phía Du Tiểu Mặc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336647/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.