“Ngũ trưởng lão, ngài thấy sao?” Diệp đạo sư ngồi bên cạnh Đông Lâm đột nhiên mở miệng hỏi.
Về việc của Lăng Tiêu, thân là đạo sư khu một, đương nhiên Diệp đạo sư biết rất rõ, chỉ là tuy thanh danh của Lăng Tiêu rất cao, nhưng sự hiểu biết của mọi người về y thực ra không nhiều nhặn gì mấy.
Bởi vì y cứ xuất hiện một khoảng thời gian ngắn là lại biến mất trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo, làm cho một số người không biết phải làm sao để phán đoán thực lực của y.
Bây giờ Đằng gia và Sài gia chuẩn bị hợp lực đối phó với Lăng Tiêu, mặc dù loại thủ đoạn này có chút hèn hạ, nhưng trong hỗn chiến thì tình huống này cũng thường xuyên xảy ra, chỉ là vẫn cảm thấy tiếc nuối cho hạt giống tốt như vậy.
Đông Lâm rũ mắt, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lăng Tiêu đang đứng bên bờ lôi đài, nụ cười trên mặt y có chút kì lạ, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia tinh quang, lập tức bình tĩnh như lão tăng ngồi thiền: “Học sinh gọi là Lăng Tiêu này, chỉ sợ đang che giấu thực lực.”
Mấy vị đạo sư và trưởng lão cùng sững sờ, tất cả đều nhìn về phía Lăng Tiêu, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Cho dù y thật sự che giấu thực lực, cũng không thể đồng thời đối phó với cả mười mấy người của Đằng gia và Sài gia chứ?
Nhìn thấy nét mặt của y, Đông Lâm nở một nụ cười thản nhiên hiếm thấy, “Nếu không tin, thì các ngươi cứ xem tiếp đi, hắn sẽ cho chúng ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336633/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.