Thời điểm Du Tiểu Mặc đọc sách, Lăng Tiêu lại tùy ý đi dạo tàng thư của Đoàn Kỳ Thiên.
Ước chừng đã qua nửa canh giờ, lão đầu rốt cục cũng ngủ dậy, việc đầu tiên chính là đứng ở cửa thư phòng, lúc đẩy cửa bước vào, Du Tiểu Mặc đang lật sách, vừa nhìn thấy lão, động tác đột nhiên dừng lại, cả người cứng đờ nhìn lão đầu.
Hai ngày liên tục lão gia hỏa này đều đi tìm hắn để gây phiền phức, không biết lần này lại định làm gì đây.
“Đồ nhi, sao hôm nay tới sớm vậy?”
Lão đầu vừa nhìn thấy hắn đã lộ ra vẻ mặt vui mừng, nét mặt và hai đầu lông mày đều có vẻ từ ái lắm, vừa nhìn đã thấy giống như một ông lão bình thường.
Du Tiểu Mặc đau đầu rên rỉ một tiếng, lão gia hỏa này, lại muốn đùa giỡn hắn nữa đó hả? Rõ ràng hôm qua đã dùng chiêu này rồi mà, chẳng lẽ còn cho rằng hắn sẽ mắc lừa nữa sao?”
“Sư phụ, ngài đùa còn chưa chán sao, lần này con sẽ không vào bẫy đâu!”
Lão đầu vốn kinh ngạc, chợt kịp nhận ra: “Đồ nhi à, sư phụ không có đùa mà, cũng không lừa con, con phải tin tưởng sư phụ.” Nói xong lão liền xông lại như muốn cầm chặt tay Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc hết hồn, đang ngồi dưới đất nhảy dựng lên, sau đó chạy nhanh như chớp đến sau lưng Lăng Tiêu, vẻ mặt ‘Con sẽ không tin sư phụ nữa đâu’: “Con không thèm tin ngài nữa, ngày hôm qua hại con bị ngã vào trong hồ, hôm nay ngài lại muốn diễn xiếc gì, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336627/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.