Buổi tối, Du Tiểu Mặc bỏ Lăng Tiêu lại mà chạy vào không gian.
Sau khi tới phía bắc, Du Tiểu Mặc rất ít khi thả đội bóng ra, không phải là hắn không muốn, mà là không đứa nào chịu ra, bởi vì linh khí trong không gian rất đậm, cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện, hơn nữa cho dù có ra ngoài thì chúng cũng chẳng có chuyện gì để làm, vì vậy cả đám đều trốn hết trong không gian.
Chỉ là do Du Tiểu Mặc đã giao cho chúng một vài nhiệm vụ, cho nên sau khi thương lượng xong liền quyết định ra được một lịch thay phiên.
Dùng mười ngày làm chuẩn, sau mười ngày sẽ đổi sang tên tiếp theo.
Thời điểm Du Tiểu Mặc đi vào cũng là ca trực của Tiểu Cầu.
Tiểu Cầu vẫn như mấy tháng trước, nhìn chẳng hề thay đổi một chút nào, dù là chiều cao, hay là cái thân mập mạp của nó, vừa nhìn cũng biết cái bộ dáng tròn quay kia là do dinh dưỡng quá thừa.
Tiểu Cầu đang tưới nước cho linh thảo, vừa thấy hắn tiến vào, đã lập tức bỏ gáo nước xuống chạy vèo tới.
“Chủ nhân, ngươi rốt cục cũng tới thăm ta sao?” Tiểu Cầu mở lớn đôi mắt to tròn của nó, nét mặt thì rất chi là mừng rỡ.
Du Tiểu Mặc nhìn nét mặt của Tiểu Cầu, không đành lòng nói cho nó biết về chân tướng thật sự, liền nói, “Đúng rồi, ta tới thăm các ngươi nè.”
Vừa mới dứt lời, bên cạnh hồ nước liền truyền đến một tiếng ‘Xùy~’, sau sau đó là một âm thanh cười nhạo vang lên, “Bảo ngươi ngốc ngươi còn không chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336586/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.