Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên gương mặt tràn đầy mong đợi của hắn, bỗng dưng nở một nụ cười vui vẻ rất mập mờ, tiến đến trước mặt hắn, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn, như thể chỉ nháy mắt một cái là lông mi sẽ chạm vào khuôn mặt đối phương vậy.
Hơi thở phả lên gò má, Du Tiểu Mặc đỏ mặt, cũng may bây giờ đang đêm, có đỏ hơn nữa cũng chẳng ai biết, thấy Lăng Tiêu chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, hai tay Du Tiểu Mặc giơ lên vịn áo y, “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Lăng Tiêu vén một lọn tóc đang xõa ra trước mắt, cười ha ha: “Muốn nhìn khuôn mặt thật của ta cũng được thôi, nhưng… Em dùng cái gì để đổi?”
Nghe đến đây, Du Tiểu Mặc có xúc động muốn chửi thề, vì sao muốn nhìn mặt y còn phải trao đổi, hắn không tin tên này sẽ dùng khuôn mặt Lâm Tiếu suốt đời, nhưng mà… Cái sự tò mò kia cứ cào cào trong lòng hắn, hắn rất rất rất muốn biết khuôn mặt thật sự của Lăng Tiêu.
Sau nửa ngày do dự, Du Tiểu Mặc mới thận trọng hỏi: “Thế… Anh muốn gì?”
Lăng Tiêu nghe được một sự không hề tình nguyện trong giọng hắn, vừa nén cười, vừa chỉ môi mình rồi nói: “Em chủ động hôn ta một cái, ta sẽ cho em nhìn một chút.”
Du Tiểu Mặc cắn môi, ánh mắt lập lòe, hình như đang đắn đo giữa lợi và hại.
Lăng Tiêu không thúc giục hắn, thảnh thơi nằm trên đồng cỏ chờ đợi quyết định.
Nhìn cái biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336562/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.