Lăng Tiêu nói: “Không ngờ Phương Thần Nhạc cũng khá thông minh.”
Bởi vì cái gọi là mang ngọc có tội, mặc dù là sư huynh đệ đồng môn hay đến cả trưởng lão, ai cũng có khả năng ghen tị tới đỏ mắt mà hãm hại mình, hơn nữa nơi này còn là Thiên Đường Cảnh, dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng không thể nói chắc được, kể cả những người khác có thật sự cướp đoạt, cũng dễ dàng chối tội, cho nên cách bảo vệ bản thân tốt nhân là che giấu chuyện mình có yêu thú đi.
Lăng Tiêu nói Phương Thần Nhạc thông minh cũng vì căn cứ vào điểm này.
Phương Thần Nhạc thông minh hơn mấy cái kẻ đang khoe khoang mình có yêu thú cấp sáu cấp bảy kia nhiều, ít nhất hắn có thể hiểu được đạo lý có tài không lộ.
“Đại sư huynh vốn rất thông minh mà.” Du Tiểu Mặc vui rạo rực.
Lăng Tiêu nhìn hắn, “Thế ngươi cảm thấy đại sư huynh của ngươi thông minh, hay là ta thông minh?”
Du Tiểu Mặc nhếch miệng, hắn biết rõ nếu hắn dám nói đại sư huynh thông minh hơn Lăng Tiêu, nhất định tên kia sẽ đập chết hắn luôn ấy chứ, đành phải bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là ngươi thông minh.”
Nếu khi đám Tiểu Cầu ở đây, nhất định sẽ khinh bỉ Du Tiểu Mặc chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Lăng Tiêu còn nói, “Nhưng mà tình cảnh của đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi hình như không tốt lắm.”
Du Tiểu Mặc sững sờ, vội hàng hỏi, “Sao lại thế?” bởi vì khoảng cách quá khá, hắn không thể nhìn rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336530/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.