Du Tiểu Mặc do dự một chút mới đi qua, trong lòng cũng đang rất kinh ngạc.
Trong ấn tượng của hắn, thái độ của ngũ sư huynh từ xưa tới nay đều không mặn không nhạt, quan hệ của hai người họ cũng tuyệt đối chẳng thân thiết tới mức cùng ngồi ăn cơm nói chuyện này nọ, huống chi còn là ngũ sư huynh tự mình gọi hắn qua.
Sau khi Du Tiểu Mặc đi qua, Triệu Đạt Chu liền bảo một người ngồi cùng qua bàn khác, lại còn nói ngay trước mặt Du Tiểu Mặc, vị sư huynh kia dùng vẻ mặt quái dị nhìn Triệu Đạt Chu một cái, trước khi đi cũng liếc Du Tiểu Mặc, ánh mắt kia dường như có chút mất hứng.
Du Tiểu Mặc buồn bực phát hiện, hình như hắn lại bị kéo cừu hận rồi, mà người này cũng là sư huynh của hắn.
“Ngũ sư huynh, gọi đệ có việc gì sao?” Du Tiểu Mặc ngồi xuống rồi mới hỏi.
Nghe hắn nói thế, Triệu Đạt Chu cũng tặng cho hắn một cái nhìn kỳ quái, “Chẳng lẽ ngươi tới phòng ăn không phải để ăn cơm sao?”
Du Tiểu Mặc sửng sốt, có chuyện gì đang xảy ra thế này, nhưng vẫn gật đầu, “Đúng là tới ăn cơm.” Nhưng cái đó và chuyện ngươi kêu ta thì liên quan gì chớ?
Có vẻ như Triệu Đạt Chu cũng nhìn ra nghi ngờ của hắn, có chút không được tự nhiên mà giải thích: “Bây giờ là giờ cao điểm của phòng ăn, ngươi không tìm được chỗ trống đâu, mà bên ta cũng trùng hợp còn chỗ, dù sao thêm ngươi cũng không chiếm diện tích.”
Nói xong, lỗ tai Triệu Đạt Chu từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336480/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.