Càng đi vào sâu, Lăng Tiêu càng kinh ngạc.
Cả một quãng đường thậm chí nửa bóng người cũng không gặp được, hơn nữa hàn khí càng ngày càng mạnh mẽ, phương hướng kia đúng là sau núi Trung Mạch.
Năm mạch của núi Vô Song dựng ở trong một đám mây mịt mù, mà địa thế hiểm trở nhất là Trung Mạch, đặc biệt là phía sau núi, rừng rậm um tùm, cây nào cũng hơn trăm năm tuổi, địa thế gập ghềnh, đá lởm chởm kì lạ, hơn nữa thường xuyên còn có dã thú qua lại, cho nên bình thường đều cấm đệ tử đi tới sau núi.
Du Tiểu Mặc yếu như vậy, nếu như đi tới sau núi, há còn cơ hội sống sót.
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu không khỏi cảm thấy lo lắng, lập tức chạy như bay về hướng sau núi, ngay lúc y chạy qua lối giao của mấy con đường, từ xa đã thấy vài bóng người quen thuộc, một kẻ trong đó chính là cô ả ngày ngày quấn quít lấy hắn, Thang Vân Kỳ.
Thang Vân Kỳ đi nơi nào không đi, cố ý lại xuất hiện ở con đường Du Tiểu Mặc mất tích, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Thang Vân Kỳ chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quất thẳng vào mặt mình, theo bản năng nhắm mắt lại, đợi cho tới khi nàng mở mắt ra, chẳng biết từ khi nào trước mặt đã xuất hiện Tiếu ca mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, trong một thoáng đã quên sạch mục đích mình tới nơi này, vui vẻ chạy tới, “Tiếu ca, sao huynh lại ở chỗ này.”
Hai tên tùy tùng theo sau nàng không những chẳng vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-chi-chu-dich-phu-nhan/1336426/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.