15.
Tôi giận sắp đ.iên mất rồi. Cảm xúc đau buồn, phẫn nộ tràn ngập trong tim tôi. Chúng như một ngọn lửa bùng cháy hết lần này tới lần khác.
Khó chịu quá, tôi chạy thẳng lên Thiên Sơn đợi ở đó nửa năm.
Nửa năm sau, tôi về chỗ ông nội, nói với ông: “Con muốn tới Trung Nguyên, đòi lại vảy rồng của con.”
Tôi vốn tưởng rằng, ông nội sẽ không đồng ý. Ai mà ngờ ông còn hào hứng hơn cả tôi nữa. Ông lập tức thu thập hành lý: “Đi! Ngày mai chúng ta khởi hành luôn!”
Trong thoáng chốc, tôi lại do dự: “Chẳng phải ông bảo là, họ Rồng nhà ta tu luyện ở Thiên Sơn, nếu đi tới Trung Nguyên sẽ không chịu được bao lâu mà hiện nguyên hình sao?”
“Đúng thế, cho nên chúng ta phải đi nhanh về nhanh.”
“Vậy rốt cuộc có thể chịu được bao lâu ạ?”
“Thì cũng khoảng hai, ba mươi năm gì đó.”
“...”
“Ông ơi, con hơi sợ. Liệu có nguy hiểm không nhỉ?”
“Cái gì cơ? Ngoại trừ yêu tăng Tây Vực thì chúng ta còn sợ ai nữa?!”
“Trung Nguyên có yêu tăng Tây Vực không ạ?”
“Con bé ngốc này, chẳng phải đã nói rồi sao? Yêu tăng cuối cùng của Tây Vực đã ở trong bụng ông nội từ lâu rồi, ha ha ha.”
Tôi nhìn điệu bộ vênh váo của ông nội, nhịn không được mà dội cho ông một gáo nước lạnh: “Ông đang nói nhảm đúng không? Ông nội, ông đang nói nhảm thôi. Ông thề ông đang nói hươu nói vượn đi!”
“Chẳng có niềm tin ở ông gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-bach-long/3485266/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.