Chương trước
Chương sau
- Angle cô định làm gì với những người kia, chúng không phải loài người, chúng rất nguy hiểm._ Diệp Thiên Bảo không hiểu tại sao cô lại giúp những người kia.
- Vậy những người bên ông là người sao?_Cô lạnh lùng phán.
- Cô có ý gì.
- Giết người phải đền mạng, Diệp Thiên Bảo, tôi bắt ông phải trả giá._ Diệp Song Song lạnh lùng nói, cũng theo tiếng nói của cô mà động tác gỡ mặt nạ trên mặt mình xuống, tất cả ánh mắt đều hướng về khuôn mặt xinh đẹp kia, vẻ đẹp của cô không gì sánh bằng, Ngũ thiên là người của Angle cũng bị vẻ đẹp của cô cuốn hút.
- Xin lỗi chủ nhân._ Ngẩn người khá lâu họ mới khôi phục lại bình tĩnh lập tức cúi đầu nhận lỗi. Mà tiếng nói của họ cũng đánh thức bọn người kia.
- Diệp Song Song.._ Diệp Thiên Bảo đọc cái tên này ngay trong đầu. Ông không ngờ cô còn sống, mà giờ lại còn xinh đẹp hơn trước.
- Tôi cho ông hai con đường lựa chọn, một là biến khỏi đây, hai là tất cả các người sẽ xuống chầu diêm vương._ Giọng đieệu thay đổi khá nhanh, càng lạnh hơn.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
- Song Song, ta là chú của cháu._ Ông ta trấn định lại lên tiếng, ông không ngờ cô lại là Angle của truyền thuyết, trước tiên ông nên tìm cách khơi màu lên tính lương thiện của cô.
- Tôi không còn là cô gái ngây thơ lúc trước, tôi là Angle, tôi và Diệp gia các người không còn chút quan hệ nào, tôi muốn ông phải trả giá….
Không khí yên lặng một lúc thì có một nhóm lửa nổi lên và tiếng hét đau đớn của một người trong nhóm người của Diệp Thiên Bảo. Mọi người chỉ nhìn thấy ngọn lửa đang thêu cháy người kia khi hắn muốn dùng súng có chất màu xám hướng Diệp Song Song bắn lén nhưng không ngờ cô phát hiện và kết quả là hắn ta bị thiêu rụi mà không hiểu nguyên nhân.
Kết quả của các người là như vậy, sau đó lần lượt là tiếng hét cảu những người thuộc hạ còn lại của Diêp Thiên BẢo ôm cặp mắt mình của mình đau đớn, máu từ đôi mắt tràn ra.
- Những người thấy rõ gương mặt tôi đều phải như vậy, các người còn không mau cút.._Cô lạnh lùng lên tiếng, Diệp Thiên Bảo không dám lên tiếng gì nữa lập tức cho người rút ra khỏi khu rừng.
- Xin chủ nhân thứ lỗi._Ngũ Thiên lên tiếng nhận lỗi, họ thật sự muốn chọc cho đôi mắt mình mù đi. Diệp Song Song yên lặng không nói lòi nào, sải bước hướng vào rừng sâu mà đi, nhóm ngũ thiên biết điều nên không dám trậm trễ mà theo sau cô. Họ đi được một lúc thì dừng lại ngay hai cây phong rất lớn, ở giữa hai cây phong có một vòm cỏ to, theo động tác Diệp Song Song phất tay thì vòm cỏ đó tách ra và hiện lên phong cảng bên trong, phải nói là tuyệt đẹp, nó gấn giống với hoàn đảo Angle của cô, nhưng ở đây có nhiều cây cối, với một cái cầu dài nối liền bên bờ này với bên kia, phía dưới cây cầu là dòng sông trong xanh với những con cá lớn nhỏ đủ màu tung tăng trong nước. Phía trước là những căn nhà nhỏ nhắn xinh đẹp, đây là nơi mà Angle huấn luyện những người nữa người nữa vượn kia, và chế tạo thuốc để họ trở thành con người thật thụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.