Chương trước
Chương sau
An Tiểu Tề như vừa trải qua lần sinh tử đầu tiên. Đầu óc cô đau như búa bổ, từng đoạn kí ức không rõ ràng cứ ngắt quãng hiện lên trong đầu cô khiến An Tiểu Tề khó chịu không thôi.
Lục Dạ Phong ngồi trước giường nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đau lòng nhìn bé con của mình nhíu mày sợ hãi mà không thể làm gì được.
"Phong, cô ấy sốt cao quá, tôi đã tiêm hai mũi rồi nhưng vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt." Bên cạnh là bác sĩ Đường Lâm nhỏ giọng nói với anh.
Lục Dạ Phong mang khuôn mặt âm trầm từ lúc bước vào cửa phòng đến nay, tới bây giờ đã là 3 tiếng đồng hồ rồi.
Đường Lâm khi ấy vừa thực hiện ca phẫu thuật xong, chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã bị trợ lí Kha Vũ gọi điện báo tin gấp. Anh vội vàng chạy tới xem, cứ tưởng là lão đại có bệnh gì, ai ngờ đâu người có bệnh lại là một cô gái.
Điều khó tin hơn nữa là cô gái kia lại có khuôn mặt gần giống với khuôn mặt của chị dâu nhỏ. Mặc dù không còn non nớt ngây thơ như ngày xưa nhưng anh vẫn không thể nào quên được. Dù sao đó cũng là người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời của lão đại nhà anh.
Lục Tử ban nãy là người lái xe đưa hai người họ đến đây, bây giờ thì đứng ngây ngốc ở một góc. Anh ta vẫn ngu ngơ chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.
"Tiểu Lâm, anh biết cô gái này à?" Lục Tử kéo tay Đường Lâm qua một bên, nhỏ giọng thì thào.
"Tam thiếu, cậu không nhận ra cô ấy sao?" Lục Tử là con trai thứ hai của chú hai Lục Dạ Phong, theo vai vế thì anh ta là con trai thứ ba của Lục gia.
"Nhận ra cái gì? Em chỉ biết cô ấy làm việc ở nhà hàng của em thôi." Lục Tử liếc mắt về phía giường bệnh.
"À, cậu không biết cũng phải." Đường Lâm như nhớ ra điều gì đó.
Kỷ Mẫn Mẫn quen Lục Dạ Phong khi cô còn đang học cấp ba. Họ qua lại với nhau được hai năm thì Kỷ Mẫn Mẫn bị tai nạn ở ngọn núi kia. Mà trong thời gian đó, Lục Tử vẫn đang học ở nước ngoài. Đối với người bạn gái nhỏ này của anh cả thì chỉ biết sơ sơ.
"Cô ta có khuôn mặt gần giống với Kỷ Mẫn Mẫn." Đường Lâm ho nhẹ.
"Kỷ Mẫn Mẫn?..." Lục Tử trầm ngâm,"Chị dâu nhỏ sao?"
"Ừ, chỉ là..."
Chưa nói xong, người trên giường bệnh đột ngột tỉnh dậy. An Tiểu Tề sợ hãi đến nỗi gắt gao ôm lấy chăn, hai mắt nhắm lại, miệng còn không ngừng lẩm bẩm,"Em xin lỗi, em xin lỗi."
"Bé con." Lục Dạ Phong kéo cô vào trong ngực mình.
"Đừng, em xin lỗi...em thực sự xin lỗi...." An Tiểu Tề như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng ôm chặt lấy anh. Vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt vào trong ngực Lục Dạ Phong.
"Kỷ...An tiểu thư, cô cảm thấy trong người sao rồi?" Đường Lâm vội vàng đi tới chỗ cô.
"Đừng." An Tiểu Tề không hiểu sao càng ôm chặt Lục Dạ Phong hơn, cô ôm chặt tới mức khiến anh có chút đau, nhưng đau đớn nhất vẫn là trái tim anh. Nhìn cô khổ sở, sợ hãi như vậy, Lục Dạ Phong càng thêm tức giận. Rốt cục trong năm năm qua đã có chuyện gì xảy ra với cô?
Đường Lâm nhíu mày nhìn cô rồi quay sang nói với Lục Dạ Phong, "Lão đại, cô ấy...hình như mắc bệnh tâm lý."
Lục Dạ Phong lạnh lùng nhìn anh ta. Đường Lâm vội vàng xua tay,"Cái này tôi không rõ lắm, nhưng cũng có hiểu chút ít. An tiểu thư dường như không phải do bệnh mà sốt, cô ấy sốt là do tâm lí không ổn định."
Đường Lâm nói cũng không phải đùa. Dù anh ta không làm về chuyên ngành tâm lí này nhưng đối với nó cũng từng có hứng thú.
"Không lẽ sau khi rơi xuống vực, Kỷ Mẫn Mẫn mất luôn cả kí ức lẫn mắc chứng bệnh về tâm lí sao?" Lục Tử có biết một chút về việc cô rơi xuống vực, lúc này tự dưng lại khơi ra.
Người trong lòng Lục Dạ Phong ngừng run rẩy, cô im lặng một hồi rồi rời khỏi vòng tay anh. An Tiểu Tề ngước đôi mắt đã sưng lên vì khóc nhìn Lục Dạ Phong, giọng nói nhỏ như mèo con,"T..Tôi khát."
Không ngờ câu đầu tiên cô nói sau khi đã tỉnh lại là câu này, Lục Dạ Phong vội vàng với cốc nước bên cạnh, đưa tới bên miệng cô. An Tiểu Tề nhanh chóng uống một ngụm to, uống nhanh quá còn bị sặc.
"Khụ, khụ.." 
"Bé con." Lục Dạ Phong thuận thế đưa tay vuốt nhẹ sống lưng của cô.
"An tiểu thư, tôi khám lại cho cô một lần nữa nhé!" Đường Lâm nở nụ cười hiền dịu, hướng về phía cô nhỏ nhẹ nói như dụ dỗ.
An Tiểu Tề nhanh chóng trốn vào trong ngực Lục Dạ Phong. Dù Hàn ca ca có nói anh chỉ xem cô là vật thế thân, nhưng An Tiểu Tề vẫn không nhịn được muốn tới gần anh, làm nũng với anh.
"Khụ..." Đường Lâm cùng Lục Tử có chút lúng túng.
Ngược lại, Lục Dạ Phong lại vô cùng sung sướng. Anh ôm cô vào lòng, kéo cô để cô ngồi lên đùi mình, nhỏ giọng dụ dỗ bên tai cô,"Ngoan, để bác sĩ kiểm tra lại cho em."
"Không." An Tiểu Tề ôm lấy cổ anh. 
"Tôi chỉ xem xem cô có còn sốt hay không thôi, đâu có làm gì cô đâu." Đường Lâm hết cách, đen mặt nhìn lão đại nhà mình ôm một cô gái cười đến sung sướng.
"Để sau đi." Lục Dạ Phong hôn lên mí mắt cô một cái, hướng về phía Đường Lâm nói chuyện.
"Anh Tiểu Lâm, anh đừng tự rước thêm đau khổ nữa. Nào, em mời anh đi ăn lẩu." Lục Tử cười cười tiến tới ôm vai bá cổ Đường Lâm. 
Anh cả, bọn em không làm phiền anh với chị dâu bồi dưỡng tình cảm nữa.
Đường Lâm khóc một dòng sông. Chỉ còn cách đi theo Lục Tử ra ngoài.
Trong phòng, An Tiểu Tề cứ thế rất tự nhiên ngồi trên người anh cọ tới cọ lui. Do thân nhiệt vẫn còn nóng mà cô lại ôm anh chặt tới như vậy, rất nhanh liền cảm thấy vô cùng nóng.
Mà An Tiểu Tề lại không hề biết rằng, hành động vô ý đó của cô làm cho Lục Dạ Phong phải đen mặt kìm nén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.