"Vậy ngộ nhỡ Nhạc Du vẫn bình an ở trong nhà thì sao? Cậu chờ đợi cũng vô ích mà." Sở Niệm có chút bất đắc dĩ, nói.
"Sao lại vô ích, cứ coi như là tôi nghĩ nhiều, bình an là tốt nhất. Nhưng giờ tôi vẫn chưa thấy Nhạc Du, sao tôi có thể an tâm trở về đây? Lại nói, tôi để một cô gái đi vào, tôi còn tính là đàn ông nữa không!"
"Đàn ông?" Sở Niệm quái dị nhìn Mặc Vân Hiên đang nhíu chặt mày, không chút khách khí dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực cậu ta.
"Anh cả à, cậu nhiều lắm cũng chỉ tính là thanh niên thôi, cậu đã từng thấy người đàn ông nam nào mà vào lúc này còn trẻ con thế không? Chả có chút bình tĩnh, chững chạc nào."
Mặc Vân Hiên cạn khí, chỉ chỉ Sở Niệm đang khinh thường đầy mặt nhìn mình, lúc lâu vẫn chẳng nói nên lời.
Sở Niệm hừ một tiếng, sau đó dời mục tiêu về phía Thương Sùng đang đứng im lặng ở bên cạnh. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã mất đi vẻ ngang ngược ban nãy, thay bằng vẻ nịnh hót, không ngừng cười hắc hắc.
Dùng khóe mắt liếc Mặc Vân Hiên đang giận đến đỏ bừng mặt vì dáng vẻ nịnh nót của mình với Thương Sùng, cô liền thưởng cho cậu ta một cái nhìn xem thường.
Làm sao Mặc Vân Hiên có thể được đãi ngộ như Thương Sùng chứ? Nếu coi Mặc Vân Hiên như chú Tuần Lộc ngoan ngoãn thì Thương Sùng chính là một lão hồ ly vừa phúc hắc vừa giảo hoạt.
Làm sao Tuần Lộc đấu được với hồ ly chứ? Làm sao chân giò nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/80697/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.