Sở Niệm thừa nhận, ánh mắt Thư Tiếu Nhi cùng mình có chút giống nhau. Nhưng rốt cuộc hai người không phải một loại người, muốn cho ả tới cải trang thành chính mình, sao lại có thể dễ dàng như vậy.
Người này cho rằng Thương Sùng là người mù sao?
Sở Niệm nhíu mày, càng thêm buồn cười nhìn ả và hắn ta.
Minh Vương cũng không kiêng kỵ mà nhướng mày, chậm rì rì nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ động, mở miệng nói: “Ta thật là tính toán kêu ả đi làm bạn với Thương Sùng, ngươi cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng chỉ vì ngươi không biết qua quá khứ của bọn họ thôi!”
Quá khứ?
Sở Niệm thẳng người, chẳng lẽ Thương Sùng cùng Thư Tiếu Nhi… Trước kia từng ở với nhau?
Khó có thể tin được mà mở to hai mắt, nếu đây là thật sự, vậy đó cũng là một đả kích và lo lắng với cô.Cảm xúc của cô khẽ biến hóa khiến Minh Vương cười cợt nhìn Sở Niệm, cố ý làm ra vẻ giật mình: “Ồ, hóa ra hắn chưa từng nói với ngươi chuyện này sao? Ta còn tưởng rằng các ngươi ở bên nhau lâu như vậy, hắn đã nói tất cả với ngươi mọi chuyện trừ thân phận thật của hắn thôi chứ.”
Sở Niệm trừng mắt liếc hắn một cái. “Châm ngòi ly gián, thủ đoạn ngươi vẫn kém quá, lãng phí tâm cơ, thật đúng là nhàm chán!”
Thư Tiếu Nhi đứng đằng sau cau mày, ả tiến lên một bước định quát Sở Niệm nhưng bị tia mắt sắc như dao cau của Minh Vương chặn lại.
Cố gắng chế trụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116965/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.