Dựa trên phân tích tài chính gần nhất, riêng chi nhánh Mộ Thành của R&D lợi nhuận thuần mỗi năm đạt tới hơn 300 triệu.
30% cổ phần quyết định của D&R… Sở Niệm tính nhẩm ra một chút chi phí… cô không dám tin, nhìn Thương Sùng cầm lấy hợp đồng hợp tác từ tay Lục Hải Dương.
Mỗi năm khoảng 5 tỷ--- ‘lễ vật kết hôn’ này thật đúng là làm cho người ta kinh hỉ!!!
Âm dương quái khí mà đối Thương Sùng hơi hơi mỉm cười, Sở Niệm nhỏ giọng tới mức chỉ có hai người bọn họ nghe được.
“Lễ vật nặng ký như vậy anh thật là phí tâm tư. Nếu anh có tiền như vậy, sao không trực tiếp chở tiền mặt bằng xe tải tới trước mặt em?”
Thương Sùng nín cười mím môi, sau đó sờ sờ mũi. “Cách làm này để truyền ra ngoài sẽ khiến người ta cười cho thúi mũi. Anh đường đường là tổng tài, đương nhiên sẽ không chọn cách làm cho hại người chẳng ích ta như vậy.”
Thúi mũi… hóa ra hắn cũng biết!
Sở Niệm biết Thương Sùng làm như vậy, mục đích cũng chỉ là muốn cho mình cảm thấy hạnh phúc. Dù có chút không vui vì hắn tự quyết không thương lượng với mình, nhưng trước mặt người ngoài cô vẫn hít sâu một hơi, ôm thật chặt hắn.“Cảm ơn anh đã hao tâm tổn ý làm mọi việc cho em. Nhưng chuyện như thế này---không có lần sau! Anh hẳn là hiểu rõ ý em rồi đó!”
Thương Sùng cong khóe môi, xem như bảo đảm, khẽ gật đầu.
Đem trong tay hợp đồng đặt ở trong tay Sở Niệm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116953/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.