Lúc trước Thương Sùng từng nói với cô, vết thương trên tay hắn là do lúc quyết đấu với Tư Đồ Nam vô tình bị quẹt trúng.
Sở Niệm hít sâu một hơi, cô tin tưởng Thương Sùng, và cũng tin vào mỗi điều hắn nói với cô.
Thanh Tang đứng đối diện với cô, quẹt mũi cười lạnh. Chân mày dài nhướnglên châm chọc.
“Ta thật không biết nên nói là ngươi quá ngây thơ, hay là chỉ biết tự lừa mình dối người. Đêm đó, ngươi rõ ràng cảm nhận được thi khí dày đặc, Sở Niệm, ngươi rốt cuộc cần thêm bao nhiêu lý do nữa để không viện cớ nữa?”
Sở Niệm nắm chặt bàn tay, cô không muốn thừa nhận rằng lần này Thanh Tang đã nói trúng tâm sự mình.
Lừa mình dối người… cô làm vậy cũng chỉ vì muốn tìm thêm một lý do nữa để bên hắn nhiều thêm một ngày nữa thôi.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ tất cả đều sai rồi sao?!
Khẽ chớp đôi mắt đầy chua xót, Sở Niệm cau mày, trong lòng đau cực kỳ.
“Thanh Tang, vì sao cô lại phải như vậy?! Tôi chỉ muốn cùng anh ấy bên nhau, chẳng lẽ như vậy không được sao? Cô biết rõ anh ấy vì tôi mới biến thành Hạn Bạt, một mũi tên xuyên tim…làm sao tôi có thể rời khỏi anh ấy chứ?!”
Thanh Tang quay đầu sang một bên, đôi mắt lạnh lẽo cũng nhuốm vẻ đồng tình trước những lời của Sở Niệm. “Ta chỉ không muốn Thương Sùng lại phải chịu thương tổn…”
“Tôi cũng không muốn!” Sở Niệm cắt lời, giọt nước mắt trong veo theo làn mi rơi xuống. “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116949/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.