Chương trước
Chương sau
Mười phút phía trước, khi đang cùng Thương Sùng nói chuyện Sở Niệm trong lúc vô ý phát hiện Thanh Tang vẫn luôn trốn trong đám đông.

Nếu không phải dạo này cô linh lực biến mạnh hơn thì cô cũng không có khả năng phát hiện ra khí của cô ta trong đám người như vậy. Đương nhiên, cũng có thể là Thanh Tang cố ý để cô phát hiện ra.

Vẩy khô nước trên tay, Sở Niệm ngẩng đầu, nhìn cô gái đứng bên cạnh.

“Sở Niệm, ngươi thật đúng là ích kỷ.” Hai tay khoanh trước ngực, Thanh Tang lạnh lùng cong môi, đáy mắt tràn ngập hận ý.

Sở Niệm khẽ cau mày, biểu tình thơ ơ thật có chút tương tự với Thương Sùng. “Ích kỷ cũng chỉ là cô nói thôi. Cùng người mình yêu bên nhau, ta chẳng cảm thấy mình đã làm gì sai trái.”

Câu trả lời của Sở Niệm hiển nhiên đã khiến cho Thanh Tang nổi giận. Cô ta nheo mắt, hất cằm lên. “Người yêu? Sở Niệm, ngươi đang chọc cười ta đó hả?”

“Một đuổi ma nhân cùng một Hạn Bạt bên nhau, trước không nói tới tổ tiên ngươi đồng ý không, nhưng mà làm cho người trong giới ngươi nghe thấy, bọn họ cũng đều sẽ cho rằng ngươi điên rồi.”

“Thì đã sao?!” Sở Niệm lần này không tính nhường bước. “Suy nghĩ của người khác có liên quan tới ta sao?”

“Không, nhưng mà…” Thanh Tang cười lạnh, hỏi: “Sinh tử của Thương Sùng cũng không liên quan tới ngươi ư?”“Thanh Tang, ngươi không cần lấy cái này tới uy hiếp ta!”

Hai đêm trước, Thanh Tang đã mang tất cả mọi chuyện của Thương Sùng nói cho Sở Niệm. trong đó bao gồm thân phận của Thương Sùng, cùng với mấy ngàn năm đã qua của hắn, kể hết cho cô nghe.

Mục đích của Thanh Tang, Sở Niệm biết.

Cũng đúng là nhờ thế mà cô hiểu vì sao mấy tháng trước linh lực lại bị biến mất.

Hạt Bạt cùng Đuổi Ma Nhân --- thân phận vốn dĩ là đối lập, ngẫm lại thật khiến người ta buồn cười.

Sở Niệm không biết bà cô có biết việc này không, nhưng mà muốn cô vì vậy mà rời khỏi Thương Sùng, Sở Niệm cô làm không được!

Cô yêu Thương Sùng, thậm chí đau lòng vì hắn hơn bất cứ ai.

Huống chi, hắn là vì mình mới biến thành như vậy…Một ngày một đêm tự hỏi, nếu lựa chọn từ bỏ, thì hôm nay cũng không có khả năng cùng Thương Sùng đứng tuyên bố trước mặt truyền thông.

Nghĩ đến dáng vẻ Thương Sùng nói chuyện cùng phóng viên ban nãy, trái tim Sở Niệm nhói đau, trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc.

Cô không tự chủ, khẽ cong môi, nhìn Thanh Tang. “Tôi biết tối đó cô nói chuyện này cho tôi, cũng chỉ muốn tôi rời Thương Sùng đi. Nhưng mà, Quỷ Mẫu – cô thất sách rồi!”

Thanh Tang cau chặt mày, mím chặt môi, rõ ràng đã bị Sở Niệm nói trúng tim đen.

Đập mạnh tay lên bục rửa tay, Thanh Tang nhìn Sở Niệm một lúc lâu, trên mặt cũng nghiêm túc hơn.

“Ta thừa nhận, ta muốn nguoi rời khỏi chàng, nhưng Sở Niệm, cô còn ở bên cạnh chàng, sẽ chỉ biết hại chết chàng mà thôi!”

“Ngươi còn nhớ rõ lúc hôn mê sau khi bà ngươi hôi phi yên diệc không? Cảnh trong mơ, chẳng lẽ ngươi đã quên hết?”

Sở Niệm chớp mắt, cô không tin, cũng không muốn tin! “Những hình ành đó Quỷ Mẫu ngươi hẳn là điều khiển được.

Cô ngầm nói những cái tử vong đó đều do Thanh Tang tự dựng lên để lừa gạt mình, Quỷ Mẫu muốn cô rời khỏi Thương Sùng như vậy, chẳng lẽ… cô ta thích người đàn ông của mình!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.