Dù sao cũng là người yêu cùng chung lưng đấu cật hơn một năm qua, bà nội đã không còn, Sở Niệm chỉ còn một người thân duy nhất là Thương Sùng.
Sống một mình không có ý tứ, sống hay chết, em cũng sẽ theo anh!
Nhưng mà, nha đầu ngốc… anh, sao có thể chết được!?
Thương Sùng đứng tại chỗ, ngay lúc này đây thật sự muốn dùng cả hai tay và trái tim mình ôm chặt lấy cô. Nỗ lực lâu đến vậy, mọi hành động của cô đều chứng minh rằng sự kiên trì ngàn năm qua của hắn là đúng đắn.
Trong lòng có dòng nước ấm áp cảm động len lỏi, Thương Sùng nắm chặt lòng bàn tay, bắt đầu cảm thấy nhanh chóng muốn kết thúc mọi chuyện.
Lưu luyến rời mắt khỏi Sở Niệm, hắn xoay người đối mặt với Tư Đồ Nam, đôi mắt đen chậm rãi hóa đỏ.
Mạch máu đen quỷ dị bắt đầu lan tràn trên mặt hắn. Răng nanh mọc dài. Móng tay đen kịt sắc nhọn nhìn qua đã thấy sợ hãi.
Dáng vẻ này, hắn chưa bao giờ dám để cho Sở Niệm biết đến… Thương Sùng khẽ nheo mắt, chần chờ một lúc rồi lắc mình phóng tới đánh chính diện với đám cổ trùng, trực tiếp đánh về phương hướng Tư Đồ Nam.
Hạn Bạt giằng co cùng cổ vương, trò chơi thật đúng là càng ngày càng xuất sắc!
“Ca, chúng ta còn muốn ở chỗ này chờ bao lâu?” Đứng ở chỗ tối Thanh Tang có chút không kiên nhẫn nhìn người đàn ông bên cạnh. Linh hồn như vậy, nhìn thôi cũng thấy đói khát.
“Không cần nóng vội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116931/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.