Minh Vương nhướng mày, thật là Thương Sùng chẳng sợ hãi gì, cứ nói huỵch toẹt ra vậy. “Ngươi có tin hay không, ta không biết. Nhưng mà, nếu ta nói ta thật là tới giải sầu thì sao?”
“Ta chỉ có thể sai thủ hạ xuống địa phủ mở cửa thôi.”
Mấy ngàn năm trước, lão Minh Vương khi lâm chung đã để lại chức vị Minh Vương cho con mình. Tuổi còn trẻ mà nắm giữ cương vị này khiến cho những trưởng lão tại địa phủ không phục.
Từ thể hiện tới dã tâm ngầm, rồi mưu phản… khi đó địa phủ loạn chẳng kém gì nhân gian.
Thương Sùng cũng gặp Minh Vương tại thời điểm ấy, thậm chí qua một ngàn năm đã biết rõ được thủ đoạn chân chính đằng sau khuôn mặt ôn nhuận của hắn.
Thực lực của hắn không cần bàn cãi, nhưng mà… tâm tư quá sâu và giảo hoạt.
Hắn tự nhận bản thân là Minh Vương không phải người cùng một chí hướng. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, dường như Minh Vương tới nhân gian hình như… quá nhiều!
Từ lúc đầu giả vờ mất tích, cho đến khi trước cho Thanh Tang mang tin tức đến cho bọn hắn… đủ mọi hành động, Thương Sùng không cho rằng chỉ là trùng hợp hoặc hảo tâm gì.
Uy hiếp trong mắt người khác có lẽ cũng chỉ là hù dọa, nhưng Minh Vương hiểu rõ, Hạn Bạt là kẻ mềm cứng đều không ăn.
Thôi thì… mục đích chính của hắn cũng không phải là muốn trở mặt cùng Hạn Bạt mà, không phải sao?!
Ra vẻ mất hứng, nhún vai. Minh Vương nhìn nhìn Thương Sùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116921/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.