Sở Niệm tiến lên, đem chìa khóa đặt vào trong tay Nhạc Du.
“Nhạc Du, đừng thoái thác. Hiện tại với tớ, chỉ hy vọng cậu được vui vẻ và hạnh phúc là tốt rồi.”
Cảm tình vĩnh viễn là thứ mà không thể cân đong đo đếm được trên cõi đời này. Nếu chuyến đi này có thể giúp cậu quên đi mọi ưu sầu tạm thời, như vậy thế nào cũng đáng giá.
Sự thành khẩn trong mắt Sở Niệm cùng nụ cười của Thương Sùng làm Nhạc Du trong lòng cảm động cực kỳ. Cô nắm chặt chùm chìa khóa xe, khóe mắt đỏ ửng rồi gật đầu thật mạnh.
Cô bảo muốn đi tìm Mặc Vân Hiên đến chào hỏi bọn họ, Sở Niệm nhìn theo Nhạc Du rời đi, đùa dai dùng khuỷu tay huých một cái vào ngực Thương Sùng.
“Kẻ có tiền thật hào phóng, tặng đồ còn thành ý tới vậy, thầy Thương… không nhận ra nha.”
Trên thế giới này người được tiện nghi còn khoe mẽ, phỏng chừng cũng chỉ có Sở Niệm.
Thương Sùng nhướng mày, dùng tay nhéo nhéo meomupmá cô, cười tà mị lại ý vị thâm trường: “Nha đầu, làn da khá tốt a.”
“Có ý tứ gì?”
“Dưới ánh nắng chói chang da mặt còn đẹp như vậy, người bình thường thật đúng là làm không được như em.”
Công phu mồm mép của Thương Sùng thật sự sức sát thương quá mạnh, chẳng phải là nói cô da mặt dày sao, còn quanh co lòng vòng!
Khinh thường liếc nhìn hắn, Sở Niệm hừ mũi, quay đầu sang chỗ khác.
Mặc Vân Hiên hôm nay thật khác ngày thường, đồ tây, giày da,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116910/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.