Cô ấy dự phòng gì sao? Hay là… hành động như thế chỉ là thói quen của cô mà thôi?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thương Sùng hơi nhăn trán rồi như có như không nhìn về Sở Niệm đang ngồi trên ghế lái phụ. Hành động như vậy căn bản không khiến cô nghi ngờ gì… nhưng mà…
Sở Niệm nhúc nhích, quay đầu sang một bên.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều, Tư Đồ Nam còn chưa tìm thấy, em mang theo mấy thứ này chỉ đề phòng ngừa vạn nhất thôi.”
“…”
Sở Niệm thình lình ‘giải thích’ làm Thương Sùng trong lòng đột nhiên nhảy lên một chút, đôi tay nắm tay lái hơi hơi dùng sức. Hắn thừa nhận, hành động như vừa rồi, làm hắn có chút luống cuống.
Chuyện gì khiến cho một cô nàng dây thần kinh thô trơ lại trở nên mẫn cảm tới vậy?! Chột dạ, thật đúng là một cảm giác lạ thường.
Đoạn đối thoại đơn giản thế đã khiến cho không khí trong xe thay đổi nhiều. Suốt quãng đường đi, Thương Sùng và Sở Niệm hầu như im lặng.
Vì cha mẹ Nhạc Du phản đối nên đám cưới được tổ chức ở một khu vực ngoài ngoại ô. Tuy không có khách sạn xa hoa, nhưng khách khứa tham dự đều cảm nhận được thành ý đối với lễ cưới của chủ nhân.
Hôn lễ kiểu Tây, chỉ cần niềm tin là có thể tổ chức.
Mùa hè, sáng sớm, gió nhẹ hây hây.
Sở Niệm mặc bộ lễ phục đơn giản màu trắng kéo Thương Sùng vào trong sân thu hút nhiều ánh mắt.
Khách khứa tới đây phần lớn là bạn học hoặc thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116908/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.