Không Tin
Giọng điệu không nhanh không chậm như vậy quả thực như sự tra tấn với Sở Niệm. Cô cau mày, trong mắt ngập tràn vẻ tức giận.
“Tư Đồ Nam, đừng có mà nói lời vô nghĩa!”
“Nửa đêm lôi bọn tao tới đây, mà tưởng bọn tao nhàn rỗi không có gì làm nửa đêm ra đường đi dạo à?!”
“Ha ha… “ Tư Đồ Nam khoái trá cười, bộ dáng nóng vội như vậy… thật đúng là khiến mình vui vẻ.
Gã từ tốn kéo ghế bên canh ra, vỗ vỗ bàn tay. Cánh cửa phòng bật mở, Tử Lam Sam cầm trong tay lư hương bát giác ra.
“Tử, Lam, Sam!”
Sở Niệm đương nhiên biết cô ta đang cầm cái gì, đêm trước rõ ràng nữ quỷ này đang giúp chủ tử kéo dài thời gian.
Dường như nghiền ngẫm dùng ta cọ cọ vào cạnh bên bát nhang, Tư Đồ Nam phất tay, một vầng sáng xanh lục xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Dường như có một bàn tay vô hình không ngừng kéo từ trong bát nhang ra… hai phút sau, thân thể bà nội chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Sắc mặt bà tái nhợt dị thường, mái đầu bạc rối bời, dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Nội…” vách kính vô tình trước mặt chia cách hai bà cháu, giọng Sở Niệm nghẹn ngào, cảm giác đau lòng lớn hơn mấy ngày qua.
Trước giờ cô chưa từng thấy bà như vậy, cô cũng chưa từng đau lòng về bà vẫn luôn bảo hộ mình đến mức như vậy.
Có phải rằng chỉ khi mọi chuyện biến thành như vậy thì người ta mới học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116896/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.