Từ lúc cùng Thương Sùng về ban sáng tới giờ Sở Niệm phát hiện ra Thư Tiếu Nhi hoàn toàn không thấy đâu. Cô gái này nhìn không giống như dễ dàng từ bỏ, tự mình rới đi, chẳng lẽ… có chuyện gì mà mình không biết sao?
Trong lòng có khúc mắc thúc giục cô truy đuổi sự thật, tuy rằng Sở Niệm cũng biết mình như vậy là vô cùng ngốc nghếch. Nhưng con gái, trời sinh là loại động vật mẫn cảm, mặc dù nhìn bên ngoài cố tỏ vẻ không sao, rộng lượng thế nào, nhưng ở trong lòng, khúc mắc vẫn là khúc mắc, đã xảy ra rồi thì cũng không có cách nào coi như là không có.
Thương Sùng không phải do Sở Niệm hỏi khiến cho khó trả lời, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô, hắn vẫn không nhịn được mà mím môi.
“Nha đầu, anh với Thư Tiếu Nhi… cái gì cũng chưa từng phát sinh.”
Sở Niệm thân mình hơi cứng lại, có chút mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác. Cô không biết tại sao khi nghe hắn nói vậy tự dưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác kỳ quái vậy.
Giải thích chính là che dấu… Hy vọng những lời này sẽ không phát sinh trong mối quan hệ giữa cô và Thương Sùng.
Sự trầm mặc bao trùm trong không gian phòng khách. Hoa Lệ sớm phát hiện không khí không ổn vội vàng kéo Cẩm Mặc vào bếp trốn.
Sở Niệm nhăn chặt mày, âm thầm ảo não vì mình đa nghi, nhưng cũng không biế tlàm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Cũng may Thương Sùng tương đối khéo léo, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116873/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.