Sở Niệm cao giọng hét làm bụi cỏ đang động đậy trở nên an tĩnh vài giây, sau đó dưới ánh mắt cảnh giác của cô, một cái đầu đầy lông xù... chậm chạp chui từ trong bụi cỏ ra.
Nếu không nhìn thấy đôi mắt liên tục chớp chớp đầy vô tội kia, Sở Niệm thật đúng cho là hôm nay mình trúng liên hoàn chiêu vận rủi.
Xem hình thể cùng dáng vẻ này, con chó con này cũng không giống như là bị người ta vứt. Trên người tuy rằng có điểm dơ, nhưng dáng vẻ núc ních đáng yêu vẫn làm cho người ta yêu thích.
Sở Niệm quay đầu nhìn nhìn chung quanh, hơi nhíu mày, cô cho rằng đây là thú cưng nhà nào bị đi lạc.
Bỗng nhiên nhớ tới kia chỉ Tiểu Hắc ‘trốn nhà theo gái’, cảm giác đồng tình lan tràn tới, Sở Niệm cúi người, ngồi xổm trên mặt đất. “Cún cưng, mau tới đây...”
Ngồi dưới đất con cún chớp chớp đôi mắt, nhìn nhìn Sở Niệm, lại giật giật cái mũi. Thập phần buồn cười mà há mồm ngáp một cái, cún con liếm mép như thể nói: Đồ ăn còn không có mà kêu ta qua, ngươi cho ta là ngu ngốc sao.
Không phải là mấy con thú con đều đáng yêu sao, sao giờ không có đồ ăn thì không thể khiến chúng nó đồng tình à!
Con cún hoàn toàn thờ ơ, hoàn toàn đả kích trái tim pha lê của Sở Niệm. Cô xoa xoa khuôn mặt tươi cười, sau đó thất bại mà đem hai tay thu trở về.
Không còn hứng thú nữa, cô đứng dậy, nhìn gót giày đã bị nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116859/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.