Cẩm Mặc cúi đầu, hiển nhiên sợ hãi sau khi nói xong, bị Thương Sùng giận dữ, một chưởng đánh chết.
Người sau lưng tự dưng trầm mặc, làm Thương Sùng tâm trạng đang lơ lửng thập phần khó chịu.
Hắn xoay ghế lại, nhìn thẳng vào mặt Cẩm Mặc. “Muốn nói gì thì nói đi! Ấp a ấp úng! Cẩm Mặc, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?!”
“Chủ, chủ nhân, ngài đừng nổi giận a.” Cẩm Mặc đáng thương rụt đầu, sau đó chớp chớp đôi mắt nâu ấm áp, nhìn về phía Thương Sùng. “Cẩm Mặc nói cũng được, nhưng mà chủ nhân, người đảm bảo với Cẩm Mặc là nghe xong đừng nổi giận nha.”
Cẩm Mặc dám cùng mình cò kè mặc cả, Thương Sùng thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Hắn có thể nói Hoa Lệ bản lĩnh thật không tồi không? Vậy mà giáo huấn được Cẩm Mặc thành như vầy trong thời gian thật ngắn ngủi.
Hắn trừng mắt, nhưng trong mắt có ý cười, liếc nhìn Cẩm Mặc, Thương Sùng gõ nhẹ lên tay vịn ghế, cũng có chút uy hiếp. “Dạo này ở chung với Hoa Lệ cũng tốt đúng không? Nếu ta đem chuyện đêm qua ngươi đi chiêu đãi lãnh đạo cục nói cho cô nàng nghe, ngươi nói coi, với tính cách của Hoa Lệ vậy kết cục của Cẩm Mặc ngươi sẽ ra sao nhỉ?”
“Chủ nhân, người không thể làm như vậy chứ.” Lúc này Cẩm Mặc hoàn toàn khóc không ra nước mắt. “Chuyện đêm qua rõ ràng là vì người mà Cẩm Mặc mới đi chiêu đãi mà.” “Thì sao?” Thương Sùng hài hước cong môi cười, vô lại nhún nhún vai, ý là gì, cho dù không nói gì nhưng Cẩm Mặc vẫn hiểu rõ.
Cẩm Mặc cũng không muốn tối nay về vị con mèo hoang MeoMup kia cào nát cái mặt mèo của mình, thập phần đồi bại thở dài, tỏ vẻ sau này sẽ không dám tám chuyện với Thương Sùng nữa.
Con người không phải nói là làm bạn bên nhau lâu dài thì sẽ có cảm tình sao? Mình và chủ nhân tuy là chủ tớ, nhưng người đàn ông này sao lại có thể lợi dụng Hoa Lệ uy hiếp mình chứ…
Cẩm Mặc trong lòng gào thét đầy thương tâm, Hoa Lệ ơi à Hoa Lệ, sau cùng em cũng thành ra điểm yếu của anh rồi…
Vô cùng hối hận mím môi, Cẩm Mặc dưới ánh mắt thích thú của Thương Sùng chậm rãi mở miệng. “Vừa rồi, ý của Cẩm Mặc cũng rất đơn giản, chỉ là cảm thấy chủ nhân MeoMup đem ném Sở Niệm lại ở nhà có Thư Tiếu Nhi… có điểm không ổn.”
Thư Tiếu Nhi?
Thương Sùng có chút ảo não vỗ gáy, đúng là mấy hôm nay mình tức quá tới ngốc cả rồi sao? Hắn làm sao lại quên khuấy mất con rắn phiền toái kia.
Ý cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, Thương Sùng mặt âm trầm, khuôn mặt tràn đầy lạnh lẽo. “Ta đã cảnh cáo Thư Tiếu Nhi, hơn nữa Hoa Lệ cũng ở nhà.”
Trong lời Thương Sùng ngầm nói với Cẩm Mặc cùng chính mình, Hoa Lệ nhất định cũng sẽ không cho phép nữ nhân kia khi dễ đến Sở Niệm. Mặc dù hắn thật đúng là đối với việc này có điểm lo lắng…
“Không phải là cứ có Hoa Lệ ở nhà thì không sao.” Cẩm Mặc bĩu môi phản kích. “Chủ nhân, nếu người biết trong nhà Sở Niệm có đàn ông khác, người nói đi người sẽ nghĩ gì trong lòng?”
timviec taitro
“Sở Niệm sẽ không hiểu lầm, ta đối với nàng thế nào, nàng đều biết.”
“Đó là nếu hai người không có cãi vã lúc trước. Nếu hiện tại Thư Tiếu Nhi nhân cơ hội châm ngòi ly gián một chút… Haizzz… ơ chủ nhân đang muốn đi đâu vậy?”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Cẩm Mặc đã bị dọa ngây người khi thấy chủ nhân vội vã cầm áo khoác đứng lên.
Hắn trừng mắt nhìn Cẩm Mặc còn đang ú ớ, Thương Sùng nhăn tít mày, lạnh lẽo phun ra hai chữ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]