Cảm ơn bà vì mười mấy năm qua cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố cho con.
Cảm ơn bà vì mười mấy năm qua đều kiên nhẫn dạy con làm người làm việc đạo lý.
Cảm ơn bà thực nỗ lực lưu lại bên con.
Cảm ơn bà luôn trong lúc lơ mơ hồ đồ, cho con cái ‘ôm’ ấm áp nhất, an toàn nhất.
…
Cảm giác tự trách cuối cùng cũng tiêu tan một ít, Sở Niệm nằm trên giường bắt đầu lên kế hoạch cho mọi việc sau này.
Cô muốn trưởng thành thì cũng cần phải độc lập một chút. Nhưng cô cũng sẽ không như trước đây dùng ánh mắt ngây thơ như trẻ con mà nhìn nhận mọi vấn đề.
Cô suy tư ngước nhìn trần nhà, Sở Niệm tự nói: Thương Sùng, anh ở nơi đó… có khỏe không?
Mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi đến khi trời vừa sáng cô đã tỉnh lại. Đưa tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường, Sở Niệm xoa xoa đôi mắt cay xè, gọi cho Vương Lượng.
“Sở Niệm, em mới dậy hay là… đêm qua không ngủ?”
Vương Lượng ‘ngủ’ trên sàn nhà cả đêm vô cùng buồn bực, nếu không phải Sở Niệm gọi điện đánh thức hắn thì có trời mới biết hắn nằm đây tới chừng nào.
“Em mới dậy.” Sở Niệm đứng dựa vào đầu giường, tay xoa huyệt Thái Dương. “Đêm qua bọn họ không làm khó Thương Sùng chứ?”
“Không có, em yên tâm anh ấy ổn lắm.”
“Ở chỗ như thế cả đêm mà còn tốt? Làm sao có thể.”
Cô đau lòng lắc đầu, Sở Niệm cho rằng giờ cũng không phải lúc sầu thu khóc buồn, cô gọn gàng đi thẳng vào việc chính, đúng là còn bao việc phải làm. “Anh gọi Tô Lực sao rồi? Anh ấy có biết lý do tại sao lần này cha anh ấy làm khó Thương Sùng không?”
Vương Lượng châm thuốc lá, hút một hơi dài mới nói:
“Gọi rồi, nhưng mà Tô đội cũng không có cách khác.”
Giống như cảm nhận được cảm xúc của Sở Niệm, Vương Lượng thở dài nói tiếp. “Em cùng đừng hiểu lầm là Tô đội không giúp đỡ, chỉ là… quyết định của ba anh ấy thì cho dù là anh ấy cũng không hỏi tới hay là thay đổi gì được.”
Đêm qua cùng Tô Lực trò chuyện ngắn gọn, Vương Lượng đã cảm giác được hắn kiệt sức. Một nam nhân cố chấp như vậy mà lại dùng khẩu khí bất lực như vậy cùng hắn nói chuyện, thì dù không có mặt ở đó thì hắn cũng tưởng tượng ra uy nghiêm cùng bộ dạng không thể kháng lại của ba anh ấy.
Vốn dĩ kéo anh ta vào chuyện này thì mình cũng đã không đúng rồi. sau khi bình tĩnh lại thì Vương Lượng cũng không muốn làm anh ấy khó xử hơn. Mình đúng là không nghĩ Tô Lực dựa vào bối cảnh sau lưng, nhưng mà dựa vào đó hỏi tin tức ít nhiều gì cũng có giá trị chứ?
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, Vương Lượng nói: “Có anh ở đây em cứ yên tâm.”
“Ừ.” Sở Niệm mím môi gật đầu, cô cảm thấy sự tình có lẽ so với tưởng tượng còn phức tạp hơn.
Việc lò gạch chui cả đám nhờ ba Tô Lực hỗ trợ, lúc đầu ông ta chỉ hỏi lý do,… mọi việc không nên như thế này.
Đồng hồ trong phòng điểm 7 giờ, Sở Niệm cắn môi nói với Vương Lượng:
“Vương Lượng… có thể cho em gọi điện cho anh ấy không?”
“Cái này…” Vương Lượng chần chờ trong chốc lát, vài phút sau hắn cầm lấy chìa khóa phòng tạm giam, mở cửa phòng đi ra:
“Sở Niệm, nói ngắn gọn biết không?”
Cũng may còn sớm, chỉ cần mình giấu điện thoại trong quần áo chắc sẽ không có dấu vết gì.
Sở Niệm nghe được nhận lời nên ra sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ vốn không chút huyết sắc mấy hôm nay, giờ đã lộ ra vẻ tươi cười.
Đoán là Vương Lượng đem điện thoại giấu trong quần áo, Sở Niệm cũng tự thở nhẹ hơn.
Có chút khẩn trương dâng lên. Tiếng bước chân cùng tiếng tim đập vang lên chiếm cứ não bộ của Sở Niệm. Mười phút sau, tiếng bước chân của Vương L ượng ngừng lại. Hắn đã tới cửa phòng giam Thương Sùng.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa làm Sở Niệm cảm thấy khẩn trương, nghe giọng Thương Sùng, cô suýt nữa khóc.
Vương Lượng không ngờ trải qua một đêm khổ sở mà Thương Sùng nhìn vẫn thảnh thơi đến vậy. Mình nên nói tâm lý hắn tốt hay là nên nói hắn thích ứng tốt nhỉ?
Phức tạp vạn phần nhìn cảnh trong phòng tạm giam, Vương Lượng lần đầu tiên phát hiện trong cục người cũng không quá tệ.
Nhìn thấy hắn nhìn mình chăm chú, Vương Lượng lấy điện thoại trong túi ra thì thầm: “Thần tượng, Sở Niệm điện thoại.”
Hành động của Vương Lượng Thương Sùng có chút kinh ngạc, mình hiện tại là kẻ tình nghi, hắn làm như vậy sẽ phải gánh hậu quả thế nào.
Hắn cau mày suy tư, đưa tay cầm điện thoại áp lên tai: “Nha đầu.” ga csac h.com
Hai chữ vô cùng đơn giản làm Sở Niệm khổ sở muốn khóc, lần đầu tiên cô phát hiện trên thế giới này chữ động lòng người nhất cũng không chỉ ‘anh yêu em’.
Trong lòng dù cho có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng hiện tại Sở Niệm chỉ có thể run rẩy mà kêu một tiếng tên của hắn. “Thương Sùng.”
Giọng cô run rẩy, nghẹn ngào làm ngực Thương Sùng tê rần.
Không buồn nghĩ tới việc Vương Lượng đang nhìn mình, ánh mặt trời ôn hòa làm cho mắt hắn có chút ẩm ướt. “Nha đầu, em có nhớ đêm qua anh nói em thế nào không?”
“Nhớ rõ.” Nói em tự chiếu cố bản thân, nói em… chờ anh trở về.
“Anh không có việc gì, emi yên tâm.” Nghe Sở Niệm trả lời Thương Sùng cong cong khóe môi. “Nhiều nhất mấy ngày, anh sẽ đi tìm em.”
“Tự chiếu cố bản thân cho tốt, biết chưa?” Thương Sùng nói: “Nhàm chán thì kêu Hoa Lệ đi dạo phố với em, tuy anh hiện trong sở cảnh sát, nhưng tài sản này kia không có bị đóng băng đâu.”
Thương Sùng ra vẻ nhẹ nhàng lời nói cũng chỉ là muốn cho mình yên tâm, Sở Niệm hiểu rõ, phối hợp hắn mở miệng nói: “Anh biết rõ em không xài tới tiền bạc tài sản gì của anh mà, chờ anh ra đi rồi nói tiếp.”
“Chậc chậc chậc… Nha đầu, em đúng là không cho anh chút cảm giác thành tựu, tự hào gì hết mà.”
“Sao anh nói như vậy?”
“Bởi vì thân là một người nam nhân, đưa tiền cho người con gái của mình tiêu chính là việc thiên kinh địa nghĩa hết sức thường tình.” Thương Sùng phát hiện chỉ cần nghe thấy giọng của Sở Niệm thì tâm tình hắn sẽ tốt lên ngay.
“Đó là người khác.” Sở Niệm cong cong khóe môi. “Em chính là một cô gái biết tiết kiệm đó nha.”
“Giữ tiền, quản gia cũng tốt, nhưng ngẫu nhiên xa xỉ một chút, cũng coi như làm cho anh vui mà.”
Sở Niệm cười, cô từng gặp qua không ít nam nhân bủn xỉn, nhưng lần đầu tiên cô gặp người như Thương Sùng chỉ luôn ước ao mình xài tiền của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]