Cảm ơn bà vì mười mấy năm qua cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố cho con.
Cảm ơn bà vì mười mấy năm qua đều kiên nhẫn dạy con làm người làm việc đạo lý.
Cảm ơn bà thực nỗ lực lưu lại bên con.
Cảm ơn bà luôn trong lúc lơ mơ hồ đồ, cho con cái ‘ôm’ ấm áp nhất, an toàn nhất.
…
Cảm giác tự trách cuối cùng cũng tiêu tan một ít, Sở Niệm nằm trên giường bắt đầu lên kế hoạch cho mọi việc sau này.
Cô muốn trưởng thành thì cũng cần phải độc lập một chút. Nhưng cô cũng sẽ không như trước đây dùng ánh mắt ngây thơ như trẻ con mà nhìn nhận mọi vấn đề.
Cô suy tư ngước nhìn trần nhà, Sở Niệm tự nói: Thương Sùng, anh ở nơi đó… có khỏe không?
Mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi đến khi trời vừa sáng cô đã tỉnh lại. Đưa tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường, Sở Niệm xoa xoa đôi mắt cay xè, gọi cho Vương Lượng.
“Sở Niệm, em mới dậy hay là… đêm qua không ngủ?”
Vương Lượng ‘ngủ’ trên sàn nhà cả đêm vô cùng buồn bực, nếu không phải Sở Niệm gọi điện đánh thức hắn thì có trời mới biết hắn nằm đây tới chừng nào.
“Em mới dậy.” Sở Niệm đứng dựa vào đầu giường, tay xoa huyệt Thái Dương. “Đêm qua bọn họ không làm khó Thương Sùng chứ?”
“Không có, em yên tâm anh ấy ổn lắm.”
“Ở chỗ như thế cả đêm mà còn tốt? Làm sao có thể.”
Cô đau lòng lắc đầu, Sở Niệm cho rằng giờ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116798/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.